Gã ta lại mở cặp, lôi kính ra, nhìn thêm một phút, rồi đóng lại và cho
kính vào túi. “Vâng, McMurphy, đúng rồi, tôi xin lỗi.”
“Không sao, bác sĩ à. Lỗi tại bà kia. Tôi có biết vài người hay nhầm như
vậy. Ông chú tôi tên là Hallahan, có lần quen với một người đàn bà. Bà ta
cứ cố tình nhầm lần mà gọi ông thành Hooligan, chỉ vì muốn vuốt râu hùm.
Sau vài tháng ông cho bà ấy lãnh đủ.”
“Thật sao, thế ông chú anh đã làm gì bà ấy?” Gã bác sĩ hỏi.
McMurphy nhăn răng cười, đưa ngón cái quệt mũi. “Hà… hà, cái đó thì
tôi không thể nói. Tôi giữ bí mật của chú Hallahan như một cẩm nang, đề
phòng bất trắc. Có thể chính tôi sẽ cần đến.”
Hắn nói vào mặt mụ Y tá Trưởng câu đó. Mụ mỉm cười thay cho câu trả
lời, rồi hắn đưa mắt sang gã bác sĩ. “Ông hỏi gì về tiền sử của tôi?”
“Tôi muốn hỏi về tiền sử khám thần kinh. Tôi muốn biết trước khi tới
đây ông đã trú ngụ lâu dài một nơi nào khác chưa?”
“Tôi đã qua hàng loạt nhà tù, địa phương cũng có, quốc gia cũng có.”
“Là tôi nói các cơ sở điều trị bệnh tâm thần cơ.”
“À, cái đó thì chưa. Đây là bước đầu. Nhưng tính tôi đúng là điên, thật
đó. Tôi thề. Để tôi chỉ cho ông xem, hình như bác sĩ ở trại đã…”
Hắn đứng dậy, nhét cỗ bài vào túi áo khoác, và băng qua phòng tiến đến
gã bác sĩ, chúi người qua vai gã bật mấy trang hồ sơ. “Tôi nhớ ông ấy đã
ghi vào đâu đó, tít ở đây…”
“Vậy à? Tôi không nhìn thấy, để tôi xem lại.” Gã bác sĩ lại lôi kính ra
đeo và nhìn vào chỗ McMurphy vừa chỉ.
“Đây rồi bác sĩ! Bà y tá đã bỏ qua phần này khi tóm tắt lại hồ sơ của tôi.
Đúng chỗ nói: ‘Đã nhiều lần bộc phát những dấu hiệu…’ đó, tôi muốn
người ta hiểu tôi cho rõ ngọn ngành, ‘nhiều lần’ nhé, bác sĩ… ‘không kiểm
soát được bản thân. Những dấu hiệu đó cho phép kết luận bệnh nhân mắc
bệnh thái nhân cách.’ Ông ấy biểu mắc bệnh thái nhân cách nghãi là tôi cãi
lộn và đ… - xin lỗi các bà, nghĩa là, ông ấy biểu… cơ thể tôi quá mãnh liệt
về sinh lý. Sao, bác sĩ, bệnh đó có nguy hiểm lắm không?”
Trên khuôn mặt rộng, cứng cỏi hiện lên nỗi lo âu rất trẻ thơ khiến gã bác
sĩ phải ngoẹo đầu sang bên mà giấu nụ cười vào cổ áo. Cặp kính lại tuột
khỏi sống mũi rơi trúng túi. Tụi Cấp tính và vài đứa Kinh niên cũng mỉm