cười.
“Quá mãnh liệt về sinh lý, bác sĩ nói coi, ông đã từng phải khổ sở vì
bệnh này chưa?”
Bác sĩ dụi mắt. “Không, ông McMurphy ạ, tiếc rằng chưa. Nhưng tôi
thấy thật thú vị là bác sĩ ở trại cải tạo còn ghi: ‘Chú ý rằng người này rất có
thể đã trầm trọng hóa căn bệnh của mình để tránh các việc nặng ở trại’.” Gã
ngẩng đầu lên. “Ông nghĩ sao, ông McMurphy?”
“Này, ông bác sĩ,” McMurphy đứng thẳng dậy, nhăn trán, dang tay ra
cho toàn thế giới chứng minh, “trông tôi thực sự bình thường hay sao?”
Gã cố nén cười nên không trả lời được. McMurphy quay sang mụ Y tá
Trưởng, hỏi y hệt: “Trông tôi thực sự bình thường ư?” Không trả lời, mụ
đứng dậy, lấy chiếc cặp trên tay gã bác sĩ cho vào giỏ dưới đồng hồ và ngồi
xuống.
“Bác sĩ, có lẽ chúng ta nên cho ông McMurry biết cách thức tiến hành
cuộc Họp Nhóm ở đây.”
“Thưa bà,” McMurphy phá ngang, “tôi đã kể cho bà nghe về ông chú
Hallahan của tôi, về người đàn bà cứ cố tình gọi nhầm tên ông ấy rồi chứ
ạ?”
Mụ nhìn McMurphy rất lâu, không còn nụ cười thường lệ. Mụ có kỹ
năng tùy theo câu chuyện và đối tượng mà dùng điệu cười thay cho lời nói,
nhưng cái thần mụ để vào đó thì vẫn không thay đổi, điệu cười xét cho cùng
chỉ là một hành động máy móc dành riêng cho mục đích của mụ thôi. Cuối
cùng mụ nói, “Ông bỏ qua cho, ông Mac-Mur-phy.” Rồi mụ quay sang phía
bác sĩ. “Ông giải thích giùm…”
Gã bác sĩ đan tay vào nhau và ngả người ra ghế. “Vâng. Tôi đồng ý. Tôi
sẽ trình bày toàn bộ lý thuyết về Cộng đồng Trị Liệu của chúng ta. Mặc dầu
thông thường phần này để đến cuối cuộc họp. Vâng. Đây là một sáng kiến
hay, cô Ratched, một sáng kiến rất hay.”
“Cả lý thuyết nữa, dĩ nhiên, nhưng tôi muốn nhấn mạnh nguyên tắc:
trong cuộc họp, tất cả các bệnh nhân phải ngồi.”
“Ồ, tất nhiên. Sau đó tôi sẽ trình bày lý thuyết. Ông McMurphy, một
trong những điều kiện đầu tiên: trong cuộc họp, tất cả bệnh nhân phải ngồi.
Nếu không, chúng tôi không giữ nổi trật tự, ông hiểu đấy.”