thằng ngốc mù chữ, chính xác hơn, một kẻ khoác lác quê mùa và vô cảm
như ngỗng, nhưng bản chất vẫn là thông minh. Tuy nhiên không ngoại trừ
trường hợp sự phán đoán vẫn thường đúng đắn và sâu sắc của tôi lần này
cũng có hơi nhầm lẫn.”
“Cút cha mày đi, chú em ạ.”
“À vâng, tôi quên nói rằng tính thô lỗ bẩm sinh của ngài cũng đã đập vào
mắt tôi. Thái nhân cách cộng thêm xu hướng ưa tàn ác, dựa trên căn bản là
lòng ái kỷ mù quáng. Vâng, như ngài thấy, tất cả tài năng thiên bẩm đó hiển
nhiên sẽ làm ngài trở thành một điều trị viên tài giỏi và ban cho ngài đủ khả
năng để chỉ trích hệ thống của bà Ratched, cho dù bà là một y tá thần kinh
có tiếng và đã có hai mươi năm trong nghề. Vâng, với tài năng của ngài,
thưa ngài, ngài có thể sáng tạo ra bao điều kỳ diệu trong lĩnh vực tiêm thức,
an ủi được cái vô thức khốn khổ, chữa khỏi cái siêu thức đang quằn quại.
Có lẽ ngài sẽ chữa được cho cả khoa, cả tụi Thực vật và những loại khác,
chỉ cần sáu tháng thôi, thưa quý bà quý ông, nếu không xin hoàn tiền lại.”
McMurphy không tranh cãi, chỉ nhìn Harding và cuối cùng hỏi, giọng
bình tĩnh. “Thế chú em thực sự nghĩ rằng những buổi họp như của khỉ hôm
nay chữa được cho ai đó hoặc mang lại lợi ích gì chăng?”
“Nếu không thì chúng ta tham dự làm gì, thưa ngài thân mến. Nhân viên
bệnh viện cũng mong chúng ta khỏe mạnh không kém gì chúng ta. Họ
không phải là những kẻ dã man. Cứ cho bà Ratched là một phụ nữ nghiêm
khắc và không còn trẻ nữa, nhưng bà ta hoàn toàn chẳng phải là một quái
vật trong sân gia cầm chỉ chực mổ vào mắt chúng ta. Chắc ngài không nghi
ngờ bà ta điều đó?”
“Điều đó thì không. Bà ta không mổ vào mắt các chú em, chú em ạ. Bà
ta không mổ cái đó.”
Harding rùng mình và tôi thấy hai tay của hắn kẹp giữa đầu gối bắt đầu
bò ra như hai con nhện trắng giữa hai khúc cây mốc meo, dọc lên đến điểm
hai khúc cây nhập một.
“Không phải vào mắt?” Hắn hỏi. “Thôi xin ngài, thế bà Ratched mổ vào
cái gì?”
McMurphy nhếch mép cười. “Thế chú em không biết sao?”
“Tất nhiên, tôi không biết! Nhưng nếu ngài…”