BỆ HẠ XIN TỰ TRỌNG - Trang 412

Kỷ Chinh biết tiền là mạng của Điền Thất, nên nói, "Không bằng vậy

đi, tượng đất cùng ta có duyên, ngươi bán nó cho ta đi, thấy nó ta cũng có
thể nhìn vật mà nhớ người. Giá tiền ngươi ra."

Điền Thất lắc đầu, "Không được."

"Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài."

"Nhưng ta cũng không thể hố người của mình."

Suy đi nghĩ lại, Điền Thất quyết định trước tiên đi tìm người trung

niên bán tượng đất kia hỏi rõ ràng. Lỡ như bộ tượng này không phải là bộ
mà Kỷ Chinh thấy, mà là một bộ làm nhái thì sao. Nàng sợ đối phương
không nói thật, liền cố ý dọa nạt hắn, "Phương Tuấn, ngươi nói tượng đất
kia của ngươi là đồ gia truyền, nhưng ta lại nghe nói thứ đó vốn là đồ trong
cung, mấy năm trước bị trộm mất, việc này ngươi giải thích sao đây?"
Người trung niên kia gọi là Phương Tuấn.

"Thứ này không phải ta trộm." Phương Tuấn đáp.

"Vậy bộ tượng đất này truyền mấy đời rồi?"

"Theo đời này của ta bắt đầu."

"..."

Điền Thất còn tưởng hắn là người thành thật, không ngờ lại bị hắn đùa

giỡn, thế là tức giận nói, "Vậy bảo, vật, gia, truyền kia của ngươi tới cùng
là từ đâu mà có?"

"Ta không biết."

"... Ngươi đây là ngay cả bịa chuyện đều lười phải bịa?"

"Không phải." Phương Tuấn nói xong, cúi đầu im lặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.