BEC - TIẾNG THÉT TRONG BÓNG TỐI - Trang 138

Orna đứng lên.

- Không!

Drust quát, nhưng bà ta làm ngơ ông và tiến lên trước một bước, hai

bàn tay áp lên ngực, nét mặt giằng xé giữa kinh hoàng và vui mừng.

Có gì đó di động trong bóng tối. Ba hình dáng tiến ra. Drust chửi thề,

rồi tạo ra một quả bóng lửa và phóng nó xuống đồi để soi sáng mấy sinh vật
đó. Ba đứa trẻ lộ ra, đang lảo đảo tiền về phía trước. Những hoạt tử thi.
Thân hình của chúng còn trong tình trạng tốt, hầu hết các chi vẫn còn, thịt
không bị xé thành từng mảnh, đầu nằm trên cổ. Nhưng dứt khoát chúng
không phải là những đứa bé còn sống. Chúng chậm chạp di chuyển. Một
thằng bé mất hết một con mắt. Đứa kia mất cả hai vành tai, con bé gái mất
vài ngón tay.

- Các con của tôi.

Orna bi thảm thốt lên, và dù tôi đã lạnh sẵn vì sợ hãi, giờ tôi biến

thành băng.

Orna tiến thêm bước thứ hai xuống đồi.

Goll rít lên:

- Orna! Dừng lại! Chúng không phải là con của bà! Đây là một cú lừa!

- Nhưng chúng là con tôi.

Orna đáp. Những giọt nước mắt lăn xuống đôi gò má của bà. Không

còn là một chiến binh nữa, giờ chỉ là một phụ nữ - chỉ là một người mẹ.

Drust dịu dàng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.