BEC - TIẾNG THÉT TRONG BÓNG TỐI - Trang 140

Fiachna chớp mắt và hạ thấp đôi tay. Orna nhìn người thợ rèn một

cách đáng thương. Bà ta khóc thút thít:

- Chúng là con của tôi. Tôi không thể bỏ chúng. Chúng đang gọi tôi.

Cả ba đứa cùng than khóc:

- Meeeeẹ ơi!

- Chuyện này thật điên rồ.

Goll nói, bước tới sau lưng Fiachna. Orna giơ con dao về phía ông.

Goll nhìn bà với sự phẫn nộ - nhưng cũng với lòng thương hại nữa.

- Hãy hạ vũ khí của bà xuống và tới với chúng tôi. Sáng ra bà sẽ thấy

sự dại dột của chuyện này...

- Nhưng chúng là con của tôi...

Goll hét lên:

- Không! Chúng không là gì cả ngoài những đống thịt thối bước đi!

Hãy nhìn chúng đi, bà bạn! Nhìn với đôi mắt và lý trí của bà chứ không
phải với con tim của bà. Các con của bà đã chết. Hãy chấp nhận điều đó.

- Nhưng nếu...có lẽ chúng có thể...

Đôi vai của Orna rũ xuống. Những giọt nước mắt rơi lã chã. Fiachna

lại tiến tới gần bà. Goll ngăn anh ta và lắc đầu:

- Chờ đã.

Tôi hỏi Drust:

- Chúng ta có thể gỡ bùa chú đó được không. Dời hình ảnh huyễn hoặc

đi để bà ta có thể nhìn thấy chúng như chúng thật sự là?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.