BEC - TIẾNG THÉT TRONG BÓNG TỐI - Trang 270

- Nếu ta trở lên được, ta sẽ đi tìm thằng bé. Nếu nó còn sống, ta sẽ

chăm sóc nó.

Ông vươn thẳng người lên, gột bỏ vẻ mệt nhọc và bước xuống nước,

bắt đầu một bộ thần chú kế tiếp. Tôi nhìn hòn đảo bằng xương khoảng một
giây - không thể nói đó là xương người hay xương yêu tinh, hay cả hai thứ
pha trộn vào nhau - rồi bước xuống theo ông. Bất chấp sức nóng của cái
hang, nước rất lạnh, nhưng không lạnh bằng nước biển. Không cần tới một
câu thần chú giữ ấm. Tôi lội bì bõm theo Drust, mắt dán vào tảng đá nam
châm và những khúc xương, tự hỏi một cách bệnh hoạn rằng ông có bỏ
xương tôi ở đó, trên đỉnh đống xương, khi ông đã xong việc hay không.

-> Nước khá nông, không cao hơn bắp chuối của tôi. Chúng tôi không

mất nhiều thời gian để đi tới hòn đảo. Khi đã tới đó, Drust trèo lên đống
xương. Những khúc xương rất giòn và nhiều khúc gãy vỡ răng rắc dưới đôi
bàn chân của ông. Ông không hề chú ý, tiếp tục với những câu thần chú,
leo tới chỗ tảng đá nam châm, ra hiệu cho tôi đi theo.

Quầng sáng trên tay Drust đã biến đổi từ màu xanh dương sang đỏ

hồng. Những khúc xương, nhất là những cái sọ, trông như thể đang bốc
cháy. Tôi cố quay mặt đi khỏi chúng trong lúc bò tới nơi Drust đang quỳ
gối, hai tay duỗi ra hai bên cạnh của tảng đá, sẵn sàng ôm chặt nó khi tới
đúng thời điểm.

Trong lúc Drust đọc thần chú, tôi nhẹ nhàng nhích tới bên cạnh ông,

để nhìn rõ hơn cái đường hầm dẫn tới vũ trụ của lũ yêu tinh - tôi rất cảnh
giác về việc một con yêu có thể băng qua. Nhưng những con quái vật ở mé
bên kia dường như đã ý thức được mối đe dọa, hoặc chúng không thể băng
qua nhanh được. Không có gì khuấy động. Không một cái bóng hay âm
thanh nào.

Tôi nhận ra mình đang suy nghĩ về những khúc xương và tảng đá nam

châm. Ai đặt chúng ở đây? Tảng đá đã được đặt đúng chỗ bởi Những Sinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.