BẾN ĐỢI - Trang 105

em sống với cha...”. Người ấy trợn tròn mắt: “Cô nói vậy mà nghe được,
đàn bà lấy chồng phải về quê chồng”. Chị run run giọng nói: “Em biết.
Nhưng mà anh đi biền biệt. Hay là anh cho em về trong nội thành lo cho
anh”. Người ấy chợt đùng đùng nổi giận: “Cái gì? Cô về ở với tôi cho
người ta gièm pha tôi có một con vợ nhà quê, vừa già vừa xấu, vừa không
biết đẻ con hả?!”. Chị cố nuốt lại cục buồn tủi: “Em biết nỗi khổ tâm của
anh. Em cũng rất muốn nhưng bởi...”. Lời phân trần tiếp theo của chị chìm
trong nước mắt. Người ấy dấm dẳng. Chị lại năn nỉ. Người ấy lạnh tanh:
“Tui nói như đinh đóng cột, xuất giá tòng phu, nghe rõ chưa!”. Chị nghèn
nghẹn: “Hồi ở trong rừng, anh Hai nói tụi mình lấy nhau, ở đâu cũng được
mà. Sao bây giờ...”. Người ấy cười khẩy: “Đừng lấy người chết ra dọa tôi.
Anh Hai hứa chớ tôi đâu có hứa. Tui là chồng của cô hay anh Hai, hả?!”.
Chị trân trối mở to mắt nhìn người ấy, thầm nghĩ: “Anh ta thay đổi đến vậy
sao. Ngày ấy ở rừng, anh ta đâu đến nỗi...”. Oái oăm thay, chuyện ở đâu sau
ngày họ thành vợ thành chồng trở thành chuyện không đơn giản. Nó đẩy
chị vào bi kịch của sự chọn lựa. Chị buồn tủi bỏ về quê, rơi nước mắt nhìn
cha già nằm co trong một góc khuất vì căn bệnh nan y. Mấy con bò từ lâu
không có người chăm sóc ốm giơ xương. Trong vườn, cỏ cây khô xác, tiêu
điều. Chị tất tả đi rửa cái xiêu sắc thuốc, lại tất tả ra đồng vun đám bắp, lại
tất tả dựng lại chuồng heo... Thỉnh thoảng, người ấy miễn cưỡng từ Sài Gòn
về Củ Chi thăm chị, cằn nhằn chuyện chị không về bên chồng. Cho đến khi
biết chị không thể sinh con, người ấy đưa ra điều kiện nghiệt ngã: “Hoặc là
cô về quê tôi. Hoặc ly hôn”. Trải nghiệm những ngày làm vợ buồn tủi, chị
ngầm hiểu, “về quê tôi” có nghĩa là sự chấp nhận muốn làm một người vợ
trên danh nghĩa thì phải chịu đựng, làm một con ở không công trong góc
khuất quê chồng, còn nhà ở Sài Gòn thì đừng bao giờ đặt chân tới, đó là
khoảng không gian riêng của ông. Nếu không chấp nhận góc khuất ấy thì
chị phải ly hôn. “Ly hôn?”. Mắt chị cay sè, chợt nhớ những ngày đẹp đẽ ở
rừng. Chị lau nước mắt, nhìn xoáy vào mặt người ấy, chậm rãi nói: “Nếu ly
hôn mang lại hạnh phúc cho anh, em bằng lòng”. Bất ngờ trước thái độ của
chị, ông ta chống chế: “Nè, vậy là lỗi ở cô, không phải tôi. Làm gì mà cô
mê ông già dữ vậy!”. Trên giường bệnh, cha chị uất ức đến nghẹn thở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.