BẾN ĐỢI - Trang 113

cho bé bú những giọt sữa đầu tiên. Bé vụng về ngoạm lấy đầu vú mẹ. Khi
bé nín khóc, ngủ say, cô mới tự cho phép mình gục xuống...

*

* *

"Thưa bà, những năm tháng ấy bà làm gì đểnuôi con?".

Bà Thiệt giương đôi mắt kèm nhèm nhìn cô nhà báo đang lăm lăm cây

bút trên tay, đôi mắt mở to, ngước nhìn bà, chờ đợi... Đột nhiên, bà đâm ra
có cảm tình và thấy gần gũi với con người trông có vẻ lanh lợi và sang
trọng mà bà buộc phải tiếp. Cô ta là người thành phố. Chính quyền địa
phương đã đưa cô ta đến đây gặp bà. Thoạt đầu, bà ác cảm với bộ đồ jean
cô ta mặc trên người, cùng lỉnh kỉnh viết, bút, máy ảnh... Trông cô ta xa lạ
với bà. Nhưng cô đã biết hỏi bà một điều vô cùng giản dị: Làm gì để nuôi
con. Suốt mấy mươi năm, chưa ai chia sẻ với bà điều cốt lõi và gan ruột ấy,
những người quan hệ máu mủ với bà, cả con người gọi là cha của con bà...
Không một ai chia sẻ cùng bà những năm tháng đơn thân nuôi con, những
đêm bà thức trắng canh giấc khi "cu Thà" sài đẹn, không ai giúp bà một
hộp sữa, viên thuốc nuôi con. "Nhưng lớn lên, nó nói nó là con của Tổ
quốc. Nó phải đi đánh giặc để giữ nước. Nó đã quyết chí, mình làm sao cản
được. Chà, khi nó mặc đồ bộ đội, mang súng trên vai, trông nó cũng oách
lắm. Nó lẫn trong đoàn quân. Mình cố nhón chân cho thật cao kiếm nó.
Nhưng đông người quá, mình chẳng thấy nó đâu... ". Đôi mắt cô nhà báo
mở to đăm đắm nhìn bà chờ đợi câu trả lời khiến bà Thiệt trở về thực tại.
Bà hấp háy đôi mắt già nua, cố nhớ lại. Túi lệ bà chợt vỡ ra những giọt
nước mắt. Những giọt nước mắt lăn xuống, chảy tràn những rãnh ngang
dọc chằng chịt trên gương mặt bà. Nước mắt chảy xuôi. Bà xắn tay áo chùi
nước mắt...

Những năm tháng ấy làm gì để nuôi con hả? Bà Thiệt thần người nhớ

lại. Bà đã làm tất cả, ăn mắm hút dòi, lặn ngòi oi nước để nuôi thân, nuôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.