BẾN ĐỢI - Trang 127

- Con tin. - Tôi thành thật nói, vì tôi cũng đã thầm nghe nhiều bài hát

của ông. - Nhưng dẫu sao con cũng muốn tâm sự như thế với ba. Bởi đúng
như lời ba nói, bốn mươi năm qua ba đã sinh con ra mà không được nuôi
con... Con lớn lên được như hôm nay, là nhờ ở ông bà, ở mẹ con. Nhưng
trước hết là nhờ ở nhân dân và bạn bè con ba ạ.

Tôi bỗng thấy cay cay sống mũi, ghìm giọng lại đôi chút rồi mới có

thể nói tiếp:

- Ngay để có ngày con được gặp ba thế này, ít nhất cũng có hai người

bạn lính của con đã chết thay cho con...

Nghe tôi nói thế, ba tôi thêm một lần nữa bàng hoàng, và giục tôi kể

lại cho ông nghe những điều mà ông không thể ngờ tới...

Và rồi ngay trong đêm ấy, tôi đã kể cho ba tôi nghe chuyện một người

bạn tôi tên là Hữu Chính, cùng là học sinh phổ thông, cùng nhập ngũ với
tôi một ngày, và cùng lên đường vào mặt trận. Chúng tôi trấn giữ trên một
trọng điểm mang tên "Cánh chim bay" - tiếng Lào là phunocok - nhưng ở
đây chúng tôi nói thật chưa bao giờ thấy một cánh chim bay nào, vì ngày
đêm bom đạn đánh phá tơi bời, chẳng chim muông cỏ cây nào có thể sống
nổi.

Có một đêm tôi trực chiến, lẽ ra đến phiên Chính được nghỉ, nhưng nó

cứ nằng nặc đòi lên mặt đường thay tôi. Tôi từ chối thế nào cũng không
được, cuối cùng nể quá nên đồng ý.

Đó là một đêm bom đạn chưa từng thấy, bắt đầu bằng một chiếc OV10

đến bắn pháo khói, rồi hàng đàn, hàng đàn phản lực lao đến thả bom đến
kinh thiên động địa. Nằm trong hầm dưới chân đèo mà lòng tôi cứ rối bời
như lửa. Cho đến lúc hàng loạt đạn cấp cứu của quân ta bắn lên, tôi biết có
chuyện rồi nên lao ngay lên mặt đường. Thì quả như rằng, khi vừa lên tới
nơi đã thấy Hữu Chính nằm đó, máu me đầy người, đôi mắt nhắm nghiền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.