BẾN ĐỢI - Trang 139

cơm chung với thầy.

Ngày tôi chuẩn bị thi cuối cấp, đùng một cái mẹ tôi lâm bệnh nặng

phải vào viện, vì không có tiền nên cái gì trong nhà bán được tôi đều bán
hết. Lo xong cho mẹ, trong tay tôi không còn lấy một đồng, trong khi đó tôi
phải nộp lệ phí thi tốt nghiệp và làm hồ sơ thi đại học. Bỏ học là quyết định
duy nhất đối với tôi lúc này. Trong lúc suy sụp, tôi nghĩ đến thầy nhưng tôi
không muốn làm cho thầy lo lắng.

Khi những giọt nắng cuối ngày bắt đầu tắt, tôi vẫn ngồi trên ghế đá

giữa sân trường, một cảm giác trống trải thất vọng làm lòng tôi đau đớn.
Nước mắt trào ra, tôi cố nín để không bật thành tiếng, tôi ôm lấy mặt gục
xuống ghế đá. Đúng lúc đó, thầy và Giang đã đến bên tôi, Giang dúi vào
tay tôi batrăm ngàn.

- Sao cậu không nói cho lớp biết, đây là số tiền mà thầy và cả lớp góp

lại giúp cậu vượt qua khó khănlúc này.

Tôi quay sang nhìn thầy, muốn nói một câu gì đó nhưng thầy đã cắt

lời:

- Em không cần phải nói gì cả, hãy cố gắng học cho thật giỏi, chỉ có

học mới thoát khỏi cái nghèo.

Nước mắt rươm rướm:

- Em có làm được không hả thầy? - Tôi hỏi

- Được chứ! Tất nhiên là được rồi! - Thầy trả lời.

Hôm tôi thi đậu vào trường Đại học Sư phạm thành phố Hồ Chí Minh

tự nhiên lửa cười rất to. Mẹ tôi bảo là nhà có khách quý. Tôi không nghĩ
như thế nhưng mẹ tôi đã đúng. Thầy là người đầu tiên tìm đến nhà tôi.
Thầy tâm sự với mẹ tôi rằng, thầy hãnh diện về tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.