BẾN ĐỢI - Trang 214

tư, gia chủ luôn cử người túc trực tại rạp, cứ mâm nào cạn chai, lại thay
ngay chai mới. Một trong những niềm tự hào của dân làng Ngọc là có nhiều
người đến ăn cỗ. Trong những bàn trà, họ hay xuýt xoa thán phục, nhà ấy
cỗ to, phải đến mấy trăm mâm. Thế cho nên, nhiều nhà cưới cho con xong
thì sạt nghiệp. Không bao giờ ngóc đầu lên được nữa. Nhưng người làng,
vẫn cứ đua nhau làm cỗ to, mời nhiều khách, giờ vẫn thế. Thật sự, thì Hùng
rất chán cái cảnh cỗ bàn, cưới xin ở làng mình.

Nhưng kể từ hôm về nhà mới, buổi sáng, ra khoảng sân nhỏ trước nhà

vặn vòi tưới cây ổi mới trồng, Hùng hay nghĩ về cái rừng ổi nơi đóng quân
khi xưa. Kể từ khi ra quân, Hùng đã tự thề với lòng mình là sẽ đào sâu,
chôn chặt cái quãng đời khốn khổ ấy. Thế mà thằng Hưởng, không hiểu sao
lại đem biếu cây ổi núi ở quê. Nhưng mà Hằng, vợ Hùng lại rất thích, nàng
líu lo phụ họa với Hưởng, cây là phải đơm hoa kết trái, quả hái phải đem
mật ngọt cho đời, còn không, chỉ là thứ vô dụng.

Quê Hùng gần ngay chân núi Thiên Thai, cũng là quê Hưởng, phó của

Hùng. Ở vùng chân núi Thiên Thai, có ba loại quả rất thơm và ngọt: mít, thị
và ổi. Ngày bé, vào phiên chợ Núi, đúng mùa, thế nào mẹ Hùng khi tan chợ
về, cũng mua cho anh em Hùng, khi thì miếng mít ngọt lừ, khi thì mấy quả
thị vàng rộm, thơm nức. Nhưng Hùng thích nhất là những quả ổi găng, chín
trắng, mềm sụn, thơm ngọt như thấm từng kẽ răng lúc cắn.

*

* *

Đêm hôm xưa, lúc khoảng hai giờ sáng.

Hùng mò từ bên lâm trường về doanh trại, nhẹ nhàng lên nhà đại đội,

dỡ liếp cửa chui vào phòng trực ban phía đầu hồi bên kia. Ở đấy, có một
bao gạo ba mươi cân, tiêu chuẩn ăn sáng của cả đại đội. Đơn vị Hùng
không bố trí nấu bếp chuyên nghiệp, mà quay vòng ba chiến sĩ một tuần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.