BẾN ĐỢI - Trang 47

như đưa đám. Mối tình đầu chưa dứt cho đến ngày cô lấy chồng, cái mầm
sống bé xíu đang từng giờ đòi lớn ở trong cô. Nhà giàu còn muốn loanh
quanh trăng mật trên đầm nước, bất kể gương mặt buồn cô dâu, bất kể trời
trở sụt sùi, chỉ không lường cái tai nạn bất đồ đúng vào đêm dân các vạn
chài Tam Giang tế thần Đầm của họ.

“Cô về đâu tôi đưa cô về?”. Đăm mở miệng hỏi khi cô gái đã khỏe lại.

Lắc đầu. Đăm lại nhổ neo đi. Không chỗ nào thuyền dừng đủ ba ngày. Sau
một tháng đã xa vùng cửa Tư Hiền không biết bao nhiêu mà kể. Sau ba
tháng, bụng cô gái đã nhô lên khỏi lần áo. Năm tháng đi đứng đã khó khăn.
Tháng thứ tám chỉ còn nằm một chỗ. Một mình Đăm kiếm cá đổi gạo, một
mình Đăm nấu nướng giặt giũ. Mà tên cô Đăm cũng không hỏi. Những
ngày cuối khi biết cô gái sắp sinh đẻ, Đăm lân la một vạn chài nhỏ, đem
những thứ đổi được trên bờ biếu cho bà mụ. “Vợ tui - Đăm nói - nó sắp đẻ.
Trăm sự nhờ mụ.” "Từ lúc nó chớm đau đến lúc đẻ, mất hàng buổi, cứ làm
lụng đi, lúc nào nó đau dữ tới gọi". Bà mụ dặn. Nhưng lúc cô đau, bà mụ đi
mất lên chợ chưa về, thế là người trai chưa một lần gần gũi đàn bà là Đăm
đành làm thay phần việc của bà mụ.

Đêm hôm trước ngày thằng bé chẵn tháng, Đăm nói với mẹ nó: “Ngày

mai tôi tế nó”. Đăm không hiểu cái từ tế Đăm nói gây nên một nỗi kinh
hoàng trong lòng người mẹ. Ngày chẵn tháng thằng bé, Đăm đồ một liễn
xôi, sắm ít vàng hương, anh lập một ban thờ ngay đầu mui thuyền sắp lễ
cúng. Thắp hương khấn vái xong, anh bế thằng bé đưa ra mạn thuyền, chưa
kịp một tiếng kêu, chỉ nghe bõm, thằng bé đã như hòn sỏi chìm nghỉm dưới
nước. Người mẹ trẻ thét một tiếng lớn, ngất lịm.

Đứa bé không chết, người mẹ không chết. Người vớt họ lên khỏi đầm

nước lại chính là Đăm. Nhưng vài hôm sau, giữa một đêm Đăm ngủ thì
người mẹ bỏ con vào chiếc mủng nhỏ chèo đi.

*

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.