BẾN ĐỢI - Trang 54

ga có một nhóm chuyên giật đồ khi khách xuống tàu sơ ý... Không biết có
lấy được không? Phải báo công an, chứ một mình đuổi là nguy hiểm lắm...

Bác lẩm bẩm một mình. Chợt nhớ là lỡ miệng, bác quay sang động

viên:

- Chú ấy không đi một mình. Nếu báo công an là tìm được. Các chú

công an ở đây có kinh nghiệm bắt cướp... À, chồng cháu về rồi... Chú có...

Người đàn ông cao lớn, quần áo xoạc rách, mặt mày bê bết bùn đất,

mảnh vai trần lộ vết rách máu chảy, đứng trước cửa, tay cầm túi. Tôi thở
phào, chỉ kịp lao tới giật mạnh chiếc túi trên tay... Anh không để ý thái độ
của tôi, vội vàng cảm ơn bác, chào tôi bằng một nụ cười hiền hậu, rồi tất tả
chạy đi ngay... Bác ngạc nhiên nhìn tôi:

- Thế không phải là... Người đâu mà tốt thế không biết. Tội nghiệp,

quần áo rách bươm thế...

Sau khi anh ấy lao ra khỏi cửa, tôi ân hận vì đã quên cảm ơn...

Sau gần tuần làm thủ tục ở sở giáo dục, tôi được tổ chức điều động về

trường cấp ba huyện biên giới. Quen sống ở đồng bằng, bây giờ tôi mới
thấm thía con đường vùng cao, cảm giác được chao liệng theo những khúc
cua tay áo, đường đèo quanh co, đồi thông vi vu, con suối róc rách, thang
mây uốn lượn, thung lũng, khe sâu... Anh lái xe vui tính, nói chuyện với
hành khách suốt dọc đường. Nghe nói, anh là tay lái lụa của Trường Sơn.
Cả xe râm ran. Còn tôi, chẳng khác nào tàu lá héo, “sản phẩm” vắt tôi cùng
kiệt đến “mật xanh, mật vàng”... Thỉnh thoảng anh dừng xe, mang nước,
bóc cam và bấm huyệt tay giúp tôi đỡ say:

- Cô giáo cứ yên tâm. Chỉ còn qua con dốc kia là đường đỡ xóc...

Phía trước, một đoàn học sinh chạy tràn ra đường, mặc còi xe inh ỏi.

Bỗng rầm rầm... xe nghiêng ập vào vách ta luy...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.