BẾN ĐỢI - Trang 71

Các ông già lập cập đứng dậy, chậm rãi đi về phía trong khu điều trị.

Lúc ấy, họ hiền lành như hạt lúa củ khoai. Tự nhiên, tôi thấy xót xa và
thương họ vô cùng.

Tôi đã quen biết các ông già thương binh ấynhư vậy.

*

* *

Ông già thương binh mất một góc hàm trái ngồi nán lại. Ông nằm điều

trị ở khoa ngoại, mặc quần áo bệnh nhân màu xanh da trời. Hai bên ống
quần dài chùng xuống che kín cả bàn chân. Cái áo may ô màu trắng ngà
không che được một bên lồng ngực bẹp dúm, nhưng ông già ý tứ vắt cái
khăn mặt trên vai, giấu kín một bên xương đòn cong oằn ra phía trước. Mấy
người lạ nhìn cái hàm trái bị mất một góc của ông như dòm ngó quái nhân
dị tật. Mặc kệ ai quát tháo, hay xì xầm, ông già cứ ngồi im, đôi mắt lờ đờ
nhìn tận đâu đâu. Ông cầm cái mảnh mo cau quạt phành phạch, ông chẳng
nói chuyện với ai, chẳng hò hét, chửi bới ai, và ai hỏi cũng chẳng thèm trả
lời.

Chỉ đến khi những ông bạn già về hết, nhà chờ thăm của bệnh viện lại

tĩnh lặng, yên ắng, thì ông bắt đầu nói. Đầu tiên ông lẩm bẩm giọng phào
phào một mình, rồi to dần, to dần. Mấy người nhà bệnh nhân thấy lạ lẫm
lắng tai nghe, tôi cũng giỏng tai nghe và cảm thấy thân thiện. Ông già nói
toàn những chuyện ngày xửa ngày xưa có vẻ chả liên quan đến bầu không
khí đang nung nóng cỏ cây hoa trái ở đây.

Tôi đóng cửa, thu dọn hàng quán, ngồi bên cạnh ông. Có một sợi dây

vô hình nào khiến tôi cảm thấy thật gần gũi với một ông già cô đơn tật
nguyền, bị chứng trầm cảm, đang cố gồng người trở lại thời trai trẻ đã đi
qua. Tôi gọi ông là chú, thân mật và gần gũi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.