BẾN ĐỢI - Trang 77

Chẳng hiểu sao, ông lại lảng đi chuyện khác. Da mặt nhăn nheo, sạm

lại, ông vẫn cố cười, bảo:

“Chú năm nay 73, sang năm 74 tuổi. Qua năm tuổi chú sẽ khỏi bệnh".

“...”

Tôi lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh ông, nắm lấy bàn tay khô khẳng lạnh

giá của ông, khẽ gọi: "Chú ơi! ". Miệng ông mấp máy, nhưng hơi thở của
ông gấp gấp, rồi nghẹn lại. Tôi cúi xuống, giọng sẽ sàng lại nói với ông câu
chuyện mà ông đã nghe nhiều lần: "... Mẹ cháu vào Quảng Trị mới về chú
ạ..."

Tôi thấy ông khẽ gật đầu, lại mỉm cười.

Rồi nụ cười chợt tắt, nhưng gương mặt vẫn rạng rỡ. Có lẽ ông đang

nghĩ đến đàn bò đen, lũ trâu trắng no tròn đủng đỉnh trên con đường cát, bụi
mù của những buổi chiều mặt trời xuống núi.

4-2014

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.