BẾN ĐỢI - Trang 78

BẾN ĐỢI

Nhiều Tác Giả

www.dtv-ebook.com

Mảnh Vườn Xưa Yêu Dấu - Vũ Minh Nguyệt

Bà nội đón cháu gái ngay lối rẽ vào cổng phía sau nhà. “Cẩn thận

cháu!”. Hai bà cháu đi như dìu nhau trong cái ngõ hẹp. Bà nội nhai trầu
cười sóm sém, khuôn mặt già nua, nhăn nhúm tưởng như kẹp da, kéo ra
được. Cháu gái nhìn ngửa mặt lên trời đầy sương muối, thấy mắt mình ướt
nhoè nhoẹt. Bước chân cháu gái lâng châng như muốn đổ ập vào lòng bà
nội. Rõ xấu hổ, đứa cháu gái côi cút của bà có còn bé dại gì đâu? “Nhà ai to
thế hả bà?". “Trường mẫu giáo, nhà trẻ đấy, cháu chả chịu về, người ta xây
lại rõ đẹp”. Chỗ ấy, trước kia là mảnh vườn trống trơ, bên góc trái có cái
rãnh nước, khoai ngứa tím mọc um tùm, thỉnh thoảng bà nội cắt những đọt
non nấu mẻ, cháu gái ăn nhỏ nhẻ một thìa ngứa móc cả họng. Bà nội khen
ngon, bà bảo mát ruột, nhưng cháu gái tưởng tượng ra những con sâu
khoai, to như ngón tay, có hai cái râu vểnh lên bò ngoe nguẩy, khủng khiếp.
Giờ nghĩ lại cháu vẫn rùng mình. Toàn bộ khu đất còn lại chỉ có cỏ dại mọc
lưa thưa. Lạ thế, miếng đất giữa làng thành ra hoang hoải. Vậy mà suốt thời
thơ ấu, mảnh vườn ấy là thiên đường của cháu gái và lũ trẻ con lối xóm.
Mảnh vườn huyền bí ngăn cách cánh đồng với ngôi nhà của hai bà cháu là
một bụi dây leo rậm rịt lá cọc dậu, sắn dây và cả bìm bìm làm thành một
bức tường thành chắc chắn. Ấy vậy mà bọn trẻ trâu vẫn tìm ra dây sắn,
chúng dùng liềm cắt trộm để nhai. Mấy ngày sau những đám là úa vàng,
héo quắt lại, bụi cây quang hẳn đi, đến lúc ấy bà mới biết và bà chửi. Bà
nội chửi đến lúc mệt nhọc vì tiếc cái dây sắn. Bác An thấy thế bảo: “Trẻ
con nó nghịch dại, bà chấp làm gì, mấy ngày nữa lại đâm chồi ngay”. Rồi
bác nói nhỏ như chỉ để mình nghe: “Củ giả ra gì đâu”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.