BẾN ĐỢI - Trang 88

cùng trời xanh giờ gãy cổ. Chỉ những tán sao cổ thụ là vẫn tỏa bóng mát
quanh chùa, vi vút bài ca muôn thuở. Chị giật mình nhận ra phía hậu liêu
hôm nay rất nhộn nhịp, gương mặt mỗi người đều trở nên thâm trầm, trang
nghiêm. Chị va phải người đàn bà gánh gồng từ nhà ngang của ngôi chùa
bước ra cổng. Nhận ra Chung, chị đặt đôi quang gánh phịch xuống đất thở
hổn hển:

- Ủa, cô Chung, đi đâu biệt tăm giờ mới gặp. Ai cho hay mà tới đúng

lúc vậy?

- Chị nói sao, cái gì đúng lúc? - Một linh cảm thoáng qua. Chung hốt

hoảng hỏi lại. Người đàn bà trố mắt:

- Cô chưa hay vì sao, Lục Cha Cả sắp... đi rồi. Tôi đang lo đồ hậu sự

cho Lục đây!

Nói xong, chị ta quày quả bỏ đi. Chung đứng như chôn chân một chỗ,

rụng rời. Thôi, thế là hết. Chị thấy mình thật cô đơn, lạc lõng giữa cõi đời
này. Lần cuối cùng chị quyết định gặp Lục Cha Cả thì cũng là lúc con
người ấy sắp vĩnh viễn ra đi, nỗi oan khuất của chị suốt hai mươi năm mãi
mãi sẽ bị vùi lấp trong bóng tối. Thủy ơi, con có biết cho tình cảnh của mẹ!
Chị hực lên một tiếng đau đớn rồi chạy ào ào vào trai phòng của Lục Cha
Cả...

Trong bộ quần áo cà sa, người Lục khẳng khiu như một cành cây khô,

gương mặt rúm ró vì đau đớn. Người đã tu gần hết một đời mà vẫn không
tránh được quy luật khắc nghiệt của bệnh tử. Bất giác, chị ứa nước mắt...
Trong giây phút thiêng liêng này, chị biết mình không thể làm điều gì khác
hơn là cúi đầu im lặng. Không ai nỡ nhẫn tâm khuấy động một linh hồn sắp
được siêu thoát, khi đã hơn một lần chị dám làm xáo trộn đời sống tu hành,
yên tĩnh của ông. Hơn hai mươi năm trước, cũng trong trai phòng này, Lục
Cha Cả đã lắng nghe những lời nói đầy nồng nhiệt của chị, khuôn mặt
vuông vốn ít biểu cảm ra chiều đăm đăm, nghĩ ngợi. Đó là một trường hợp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.