BẾN ĐỢI - Trang 89

hiếm hoi, bởi ông đã từng đuổi khéo bất cứ ai muốn lôi kéo chùa Mai vào
cuộc chiến tranh. “Mô Phật, bần tăng là kẻ tu hành, không làm vậy được
đâu!”. Thoạt đầu, Lục Cha Cả từ chối, gác bỏ ngoài tai mọi thế sự. Một khi
Lục Cha Cả còn ở đất Thành Châu này, ông quyết giữ lấy sự trong sạch và
vẻ đẹp của chùa Mai đến hơi thở cuối cùng. Thế mà sự xuất hiện của chị
với chiếc áo dài màu thiên thanh và bó hoa sen trắng trên tay đã làm đảo
lộn tất cả, suýt chút nữa, chùa Mai chỉ còn là một đống gạch hoang sơ.
Ngày ấy, Lục Cha Cả mới ngoài năm mươi, bộ quần áo thầy tu không giấu
nổi một thân hình cân đối và khỏe mạnh. Con người ấy lại có một gương
mặt phúc hậu, trầm tĩnh, với cái nhìn như thấu tâm cam người đối diện.
Cắm những đóa sen vào chiếc bình cổ đầy vết rạn, chị rụt rè vén tà áo dài
ngồi đối diện với Lục. Mắt của người đời và đạo gặp nhau... Chị nói với
Lục tất cả những gì mà chị mong đợi, ấp ủ. Khi chị dứt lời, trai phòng rơi
vào sự im lặng nặng nề. Cuối cùng, không đủ kiên nhẫn, chị phá tan sự im
lặng ấy, thẳng thắn trình bày:

- Thưa Lục, con đến đây vì lẽ đó. Dân Thành Châu sẽ không quên ơn

Lục...

Nụ cười buồn thoáng lướt qua gương mặt Lục Cha Cả!

- Ta tài hèn đức mọn, làm sao cứu rỗi được chúng sinh, con giao ta

trọng trách quá lớn!

- Trong lúc này, chỉ có Lục mới làm được điều đó. Sự giúp đỡ của Lục

góp phần làm giảm đi sự đổ máu không cần thiết, thúc đẩy mau đến ngày
hòa bình. Hơn nữa, cách mạng là một vị Phật lớn, việc làm của thầy...

- Này con. - Lục Cha Cả giơ tay ngăn Chung lại. - Con biết là ta không

muốn nhìn thấy cảnh máu nhuộm cửa thiền. Chùa Mai này đã bao đời trong
sạch. Con hãy nhìn ra ngoài cửa sổ này là những bông hoa mai trắng, loài
hoa tỏa hương nhưng chỉ hướng mặt vào đất, ta cũng vậy thôi. Những điều
con nói với ta nghe chừng xa lạ quá!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.