BẾN ĐỢI - Trang 97

động: “Lính, lính càn, bà con ơi!”. Có tiếng súng nổ ngoài hàng dừa nước
phía sau nhà. Chị thở phào nhẹ nhõm khi biết mọi người đã thoát khỏi vòng
nguy hiểm. Tiểu đội lính Bảo an xông về phía chị. Tên đi đầu giằng hai
cánh tay Chung ra phía sau, thẳng cánh tát vào má chị:

- Đồ chó đẻ, mày báo động cho bọn Việt cộng chạy đi đâu? Tao lột da

mày!

Khóe miệng chị rỉ máu. Nuốt trở lại chất nồng nồng tanh tanh trong cổ

họng, chị ném trả vào mặt hắn đôi mắt lấp lánh lửa. Tốp lính lùng sục phía
sau nhà mãi không tìm được gì quay lại báo với hắn:

- Thưa trung úy, chúng rút hết rồi ạ.

- Con nhỏ Việt cộng này đáng chết.

Hắn nghiến răng, rút báng súng đập vào mặt chị:

- Ối, máu!

Máu loang ra, ướt đẫm đôi bàn tay của chị, nhuộm đỏ ngực áo, chảy

ròng ròng xuống chân chị... Đó cũng là lần đầu tiên bàn tay chị nhuộm máu
- máu của chính mình. Từ đám đông rằn ri ấy, có một người tách ra. Anh ta
chỉ về phía chiếc võng nơi bé Thủy đang gào khóc, cất giọng lơ lớ của
người Miên lai Việt:

- Dớ, tha cho nó đi, đàn bà con nhỏ, chúng mày ạ.

Ánh mặt trời lấp loáng trên mái tóc dài xổ tung của người mẹ. Chị

rướn cao người nhìn về phía chiếc võng, lòng đau đớn như xát muối. Một
bên mặt chị bị dập nát, con mắt lọt tròng ra thật dễ sợ. Người lính Miên lai
Việt móc bịch thuốc rê lấy một cục lớn tướng đắp vào mắt chị cho cầm
máu... Sau khi vơ vét sạch căn nhà chúng rút đi. Một tay ấn chặt cục thuốc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.