BÊN DÒNG SẦU DIỆN - Trang 142

gì nôn ấy, cơ thể lúc nào cũng thấy ớn lạnh. Đến khi dừng sốt, thân nhiệt
quay trở lại ba mươi bảy độ thì Minh Việt phải mang trên mình một hình
hài khác. Tóc Minh Việt đã bạc hết. Tất cả các bắp thịt trên người anh bay
biến đi đâu cả. Người anh sọm xuống, lúc nào cũng mệt mỏi và không còn
làm được việc nặng nữa. Xí nghiệp cho Minh Việt về nghỉ mất sức. Vậy là
sau gần chục năm làm việc, tính cả những năm tháng quân ngũ trước khi
chuyển ngành, vốn liếng mà Minh Việt tích cóp được không nhiều nhặn gì
ngoài căn hộ tập thể nằm trên tầng hai trong một con hẻm ở quận Một. Một
chàng trai Bắc Kỳ không còn trẻ nhưng chưa già, chưa vợ con, xa gia đình,
không người thân, lại ốm yếu bệnh tật biết tồn tại thế nào đây giữa lòng
thành phố phương Nam xa xôi ấy?

- Sao anh không ra Bắc ngay sau đó?
Sau này chính từ miệng cu Đạo đã hỏi anh câu đó. Ừ, tại sao anh

không quay ra Bắc ngay sau đó, khi sức khỏe đã trở nên tồi tệ như thế?
Không, anh không thể trở lại An Lạc trong một tư thế buồn nản như vậy
được. Anh là anh cả của gia đình, sự thoát ly của anh đồng nghĩa với niềm
hy vọng tươi sáng cho cả nhà. Anh chưa giúp được gì cho bố, mợ, chưa
giúp được gì cho các em. Những năm tháng khốn khổ nhất của thời bao cấp
chút cá khô mà anh gửi về còn là niềm vui khôn xiết của cả gia đình kia
mà! Làm sao anh dám trở về trong dáng hình tàn tạ với hai bàn tay trắng và
một tương lai mờ tối như thế dù biết rằng đã là đòn giáng của số phận thì
không ai có thể tránh được. Anh đã cố bám víu ở lại đất Sài Thành bằng
một cái nghề, nói ra thì hơi buồn lòng, nghề bán trà Bắc. Người Bắc ở trong
đó thèm chén trà Thái ở ngoài này và họ phải đi tìm hương vị của nó ở
những quán cóc vỉa hè như của anh. Một cái ấm to lúc nào cũng ủ nóng.
Một cái phích nước đầy. Một chiếc điếu cày. Một cái xô nhựa nhỏ. Chục
chiếc chén da tru. Dăm ba cái ghế con. Và một góc ngồi phố xá. Thế là anh
có công việc mới. Có thu nhập mới. Cũng giống như cắt tóc hay bơm vá xe
đạp vậy. Nó phù hợp với sức khỏe của anh. Và anh quen dần với nó.

Đêm đầu tiên và rất nhiều đêm sau Minh Việt kể cho cu Đạo nghe

chuyện đời mình khi con bé đã ngủ. Con bé nhỏ nhắn, xinh đẹp, lễ phép, lại
nói thứ giọng miền Nam vô cùng dễ thương nên chú Đạo yêu lắm. Đạo bảo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.