BÊN DÒNG SẦU DIỆN - Trang 143

với Minh Việt: “Vậy mà anh vẫn gửi tiền về đều đều. Chỉ có thư là ít viết.
Sau này chị Ánh, anh Đình đi làm rồi, anh vẫn còn gửi tiền về. Mẹ bảo bố
rằng nói với nó đừng gửi tiền về nữa. Lo mà cưới vợ đi. Và anh đã cưới vợ
nhưng ngoài này không ai biết gì cả. Bố mẹ trách anh lắm. Nhưng sau này,
qua bác Tuấn Thành, cả nhà đã biết chuyện của anh. Riêng em, em không
hiểu. Tại sao lại như thế?” Em không hiểu được đâu tại vì em còn trẻ lắm.
Em chưa thấy hết được sự kinh khủng của một người đàn ông sống trong
nỗi cô đơn cùng bệnh tật đeo bám. Cái góc quán của anh ngồi nhìn sang
một khách sạn. Đêm đêm có nhiều cô gái tìm đến ký sinh nhờ ánh đèn sáng
trắng hắt ra từ tòa nhà đó. Có một người đàn bà hương đã tàn, sắc đã phai
cũng tìm đến cái khách sạn đó để bán những thứ có thể bán được trên cơ
thể mình. Nhưng những thứ cô ấy rao bán bị người đời hờ hững. Không
bán được thì cô ấy không có cái ăn. Cô ấy đã uống nước trà của anh để
sống cho qua ngày. Nhiều lần như thế. Có một lần cô ấy nhịn đói suốt mấy
hôm liền. Ba ngày bụng cô ta chỉ chứa toàn nước trà và cô ấy đã ngất xỉu
ngay khi cầm chén nước thứ mười ba mà anh vừa đưa cho. Cũng là cái kiếp
người mà sao lại khổ thế? Trước đây cô ta cũng có chồng có con. Nhưng
chồng con cô ta kịp di tản trước giải phóng còn cô ta vì mải một chuyến
buôn bán ngoài Đà Nẵng nên bị kẹt lại không đi được. Anh đã đưa cô ấy về
căn hộ tập thể của mình. Từ hôm ấy anh là người có vợ. Cũng từ hôm ấy sự
sống của bé Ly được hình thành.

Ừ, có lẽ chỉ nên biết đến thế thôi chú út ạ. Mà sao chú ghi chép gì mà

nhiều thế? Thì vẫn biết chú là nhà báo. Vẫn biết chú viết văn. Nhưng chẳng
lẽ chú lại định viết chuyện về cuộc đời anh? Có gì đâu để mà viết nhỉ? Mà
nhà mình có ai theo nghiệp văn chương đâu, sao chú lại có cái gien đó nhỉ?
À đúng. Đúng rồi, thời thanh niên bố đã từng làm thơ. Chẳng lẽ đó là sự
khởi đầu cho cái gọi là di truyền đời văn của chú? Mà chú viết những cái
gì? Bằng tuổi chú anh chưa viết nổi một câu văn gãy gọn đâu. Văn chương
của chú lại còn được giải nữa kia! Thế thì giỏi lắm, tài lắm và rất ngạc
nhiên với anh đấy. Chú cho anh đọc những cái chú viết có được không?
Anh sẽ đọc ngay. Chú khiến anh tò mò rồi đấy, chú Đạo ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.