BÊN DÒNG SẦU DIỆN - Trang 145

cười buồn: “Mẹ sợ rồi không còn cái mằn mặn, đằm đằm ấy để mà đưa
cơm nữa cơ con ạ”. Tôi hỏi: “Sao lâu lắm rồi không thấy anh Việt gửi cá
khô về mẹ nhỉ”. Mẹ bảo: “Con thử viết thư hỏi anh ấy xem”. Và tôi đã viết
thư. Và anh Việt, tức anh cả tôi, người anh làm thủ thủy vô cùng mến yêu
của tôi đã gửi cả yến cá khô về. Trong suy nghĩ thầm kín của tôi, tôi luôn
cho rằng công lao của tôi rất lớn. Cá khô rất ngon. Lạc thịt mà lại không
mặn. Chắc anh Việt tôi đã lựa chọn cho tôi thứ cá ngon nhất để gửi về?
Người anh yêu quý ấy của tôi ngày ngày vẫn đang đi trên biển lớn bằng
con tàu to mà tôi vẫn được nhìn thấy ở trên phim ảnh. Tôi tha hồ tưởng
tượng về anh với vô vàn những điều hay ho, và tôi kể những điều hay ho đó
cho mấy thằng bạn cùng xóm phố với mình. Thật không ngờ, có một thằng
bạn ở gần nhà tôi bảo rằng: “Đó không phải là anh mày. Mẹ mày không đẻ
ra anh ấy. Anh ấy không bao giờ thèm về ở nhà mày đâu!”. Tôi tức điên
lên. Tôi hỏi mẹ. Mẹ bảo: “Ừ, mẹ xin anh ấy về nuôi từ khi còn rất nhỏ. Con
và anh ấy vẫn là anh em. Không sao cả. Đừng nghe người ngoài nói lung
tung. Anh Việt nghe thấy anh ấy sẽ buồn”

Nhưng “người ngoài” không chịu dừng những lời nói “lung tung” lại.

Họ bảo: “Mẹ mày là dì ghẻ, đối xử với nó chẳng ra gì nên nó không bao
giờ dám quay trở về nhà nữa”. Tôi đành hỏi bố. Bố bảo: “Con còn nhỏ,
đừng hỏi chuyện đó làm gì. Lớn lên rồi con sẽ hiểu”

Bố tôi làm chủ tịch thị trấn được đúng một năm thì nghỉ hưu. Tính ra

thị trấn tôi ở từ ngày hòa bình lập lại đến nay tất cả đã bốn lần tách, nhập.
Khi thì nhập vào với huyện Lãng Tiên, lúc lại nhập với Hải Phòng, rồi lại
tách ra, lại chia nhỏ thêm nữa... Bác Mộc bạn bố tôi lúc thì làm chủ tịch,
lúc thì làm bí thư, cho đến lúc nghỉ hưu lại vẫn là bí thư. Người dân thị
trấn đùa rằng bố tôi và bác Mộc là hai ông quan chậm tiến nhất của đất An
Lạc. Vì rằng bác Mộc khởi đầu quan nghiệp cho đến lúc về hưu, ba mươi
nhăm năm cả thảy, không lên được một cấp. Bố tôi thì sau ba mươi sáu
năm mới tiến được từ chức phó chủ tịch đến chức chủ tịch, mà cũng chỉ là
chức quá độ để cho một lớp lãnh đạo khác lên thay thế. Lúc này tôi đã lớn.
Đất nước đã thoát ra khỏi thời kỳ bao cấp u ám và ảm đạm. Các anh chị tôi
đều đã trưởng thành. Tôi có thêm một chị làm ở ngành lương thực - chị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.