BÊN DÒNG SẦU DIỆN - Trang 32

- Cứ cho thuyền cập bờ đi, đừng bắn xuống sông, để tôi lặn theo tên

bỏ trốn.

Bóng hai người ở dưới sông dềnh lên, ngụp xuống một lúc rồi xa hẳn,

mặt nước lại trở về lặng ngắt. Con thuyền lấy lại được thăng bằng, tiếp tục
lao mũi về phía Lãng Tiên. Người áp giải còn lại định rê mũi súng xuống
mặt sông, tìm cách nhả đạn vào tên tù sổng nhưng sợ đám tù gây xáo động
nên không dám gạt mũi súng ra khỏi lòng thuyền. Sáng hôm sau, bốn mươi
hai tên phản cách mạng được giao cho người của Bộ tư lệnh khu. Một tên
đã trốn thoát, Nguyên Bình không đuổi bắt lại được. Trước khi trở về An
Lạc, Nguyên Bình xuống lán giam tạm, nhìn mặt bọn phản cách mạng lần
cuối. Phán Quý ngồi dựa đầu vào cột lán, mắt lim dim, nét mặt phờ phạc.
Khi Nguyên Bình đi đến gần, vẫn ngồi yên trong tư thế đó, ông ta bỗng hỏi
như cho chính ông ta nghe vậy:

- Nó trốn thoát rồi chứ?
Nguyên Bình sững người:
- Ông nói ai?
Phán Quý bỗng mở trừng mắt ra:
- Cậu nói đi, thằng con tôi thoát rồi phải không? Nó không đáng chết

mà, có phải nó thoát rồi không?

Ánh mắt của Phán Quý khi ấy phát ra những tia khẩn nài đau đớn.

Nguyên Bình không dám nhìn lâu vào đôi mắt ấy. Cậu khẽ gật gật.

- Tôi biết những việc cậu làm. Tôi ghi ơn cậu.
Phán Quý nói rất nhanh câu đó rồi thật bất ngờ, với một hành động

quyết đoán, ông ta văng người quật đầu vào cây cột được đắp bằng gạch.
Một số người ngồi gần đó kêu rú lên. Nguyên Bình hoảng hồn, chân tay
bủn rủn hết cả ra. Có mấy thị vệ nữa chạy đến. Họ nâng đầu của Phán Quý
lên. Cú đập quyết tử đã làm một mảnh đầu của Phán Quý bẹp rúm lại. Máu
từ đó rỉ ra thành hai dòng, chảy xuống cổ và cằm. Mắt ông ta trợn ngược
lên, đảo lòng rồi thất thần, bạc phếch đi. Một thứ dịch trăng trắng, nhờn
nhợt từ đó tràn ra. Mảng đầu bẹp dúm, lõm xuống, biến dạng bây giờ bắt
đầu phồng lên, há miệng...

* * * * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.