BÊN DÒNG SẦU DIỆN - Trang 43

gần. Nổ ban ngày. Nổ buổi sáng. Nổ buổi trưa. Nổ trong đêm. Nổ ở phía
trại lính. Nổ ở bến sông Sầu Diện. Nổ ở Trại Pháo thủ. Mến bước vào tuổi
thiếu nữ trong thời đoạn đầy biến động như thế. Mến không xinh đẹp đến
mức nhìn thấy là các chàng trai phải ngơ ngẩn. Thậm chí nốt mụn ruồi to
khác thường ở bên cánh mũi trái còn làm cô không đáng để mọi người chú
ý tới. Nghề nghiệp của Mến lại khoác lên Mến dáng vẻ của một cô gái lọ
lem. Chính vì thế dường như mọi sự đều đang diễn ra một cách hối hả ở
đâu đó xung quanh Mến chứ không phải với chính Mến. Mến vẫn bình yên,
nhàn tản với cuộc sống lặp đi lặp lại đến buồn tẻ ở nhà bà Cả Ngật. Sức ám
ảnh trong vườn cây ăn quả của nhà thờ còn trở đi trở lại trong cô đôi ba lần
nữa. Nhưng rồi nó cũng không đủ để biến cô thành con người khác, nghĩa
là không buộc cô phải quan tâm đến thời cuộc hơn.

Nhưng sau đêm thị trấn An Lạc bị tập kích thì Mến bắt đầu có những

biểu hiện khác thường.

Cô đặc biệt hứng thú đối với việc đi hái lá xương sông ở chân núi Cô

Hồn. Cô thường đi sớm về muộn. Ẩn sau đôi mắt cô là nỗi bồn chồn day
dứt không yên. Mỗi khi nhìn thấy bóng dáng một tên Com-măng-đô hay
Bảo chính đoàn loáng thoáng ở đâu đó là tim cô cứ đập rộn lên. Nhưng nỗi
lo sợ không giày vò Mến quá lâu. Cái người tưởng là đã chết ở trong núi ấy
không ngờ hồi phục rất nhanh. Người ấy thường nhìn Mến bằng đôi mắt có
những ánh lấp lánh rất lạ. Người ấy rất hiền. Người ấy có chiếc răng khểnh
và khi cười có thể làm mụ mẫm bất cứ cô gái nào. Mến đã đưa người ấy ra
chỗ hồ nước ở lưng chừng núi để tắm. Không ngờ người ấy thông thuộc
quả núi còn hơn cả Mến. Người ấy bảo: “Cái hồ này chính là hốc mắt của
con nghé. Nước hồ không bao giờ cạn vì có dòng suối kia đổ vào đây.
Nhưng nước hồ cũng ít khi đầy. Nó chỉ đầy sau một cơn mưa lớn. Dãy núi
này tôi đã từng đặt chân không sót một chỗ nào. Nó có hình con nghé nằm
ghểnh đầu”. Mến đã ngồi bên lòng hồ vừa trông cho anh ta tắm, vừa nghe
anh ta kể chuyện. Anh ta bảo: “Chân thế này là tạm ổn rồi, đêm nay tôi sẽ
tìm ra vùng của ta thôi”. Mến thấy sợ, bảo: “Họ mà bắt được anh thì chết”.
Anh ta cười: “Không lo đâu. Tôi chỉ cần ra đến bến đò Lãng Tiên là coi
như xong. Chỗ ấy cài răng lược, người của ta rất nhiều”. Mến hỏi: “Vậy,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.