BÊN DÒNG SẦU DIỆN - Trang 48

thì bà mất cả chì lẫn chài rồi. Thế này thì còn ai rước cái của nợ kia về nhà
nữa. Rồi lại suốt đời cắm mặt xuống đất làm lụng nuôi con và ôm lấy cái
tiếng không chồng thôi. Sao số bà khổ thế, nhục thế? Ông trời sao nỡ đày
đoạ bà thế, cho bà rước cái của lăng loàn, đĩ thõa, ngu đần kia về làm gì để
bây giờ muối mặt với thiên hạ, nhục nhã với giáo giới, đồng đạo. Mà ai mới
được chứ, nó có đi đâu ra khỏi nhà bà đâu nhỉ? Suốt ngày làm lụng với bà,
chỉ có mấy hôm vừa rồi sểnh ra ít bữa lo việc ở nhà thờ thôi, chẳng lẽ nó đã
kịp hủ hóa nhanh đến thế? Bà Cả Ngật đau đớn, rền rĩ, đánh đập Mến chán
tay rồi lại ra ngồi bệt giữa nhà than khóc. Mến cũng thấy nhục nhã quá,
thương bà Cả Ngật quá nhưng đâu có ngờ mọi sự nó lại ra thế này. Khốn
khổ cho cái thân Mến, khốn nạn cho cái đời Mến, nhìn bà mẹ nuôi như
đang đứt từng khúc ruột, ngồi hời lên những tiếng ai oán, thảm thiết, Mến
lại càng thấy ân hận. Ai mà biết được cái chuyện trai gái lại dễ dẫn đến
những điều phiền phức như thế này. Đời Mến chỉ va chạm có một lần duy
nhất với cái người đàn ông tưởng đã chết ở chân núi Cô Hồn đấy thôi. Lần
thứ hai là với cha Phăng, mềm oặt, ngúc ngắc như một thân chuối đổ sau
bão. Sự va chạm với cha Phăng không gợi lên điều gì cả. Nó không phải là
sắc dục. Nó không phải là chuyện của đàn ông và đàn bà. Nhưng nếu là cha
Phăng thì sao nhỉ? Có thể bà Cả Ngật sẽ đỡ đau đớn, chua xót hơn chăng?
Liệu có đỡ tủi phận, muối mặt, nhục nhã hơn không? Có thấy lòng mình
thanh thản, vợi bớt đi những nặng nề, u ám hơn không?

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Mến. Nó đến rất nhanh rồi cứ thế trở đi

trở lại trong Mến. Và Mến quyết định nói cái điều mà cô cho rằng làm thế
bà Cả Ngật sẽ bớt tủi nhục hơn. Lúc đầu, bà Cả Ngật ớ người ra. Chả nhẽ
lại như thế thật sao? Cha Phăng là một con người vô cùng đáng kính trong
con mắt bà Cả. Cha là người có thế lực cả ở bên đời lẫn bên đạo. Cha lại
thuộc một dòng giống cao sang, có thể làm được những việc dời sông lấp
bể, nếu con Mến có một cái gì đó với cha, tuy không đến nỗi tưng tưng
sung sướng nhưng cũng không đến nỗi phải hổ thẹn. Thế là khí hỏa trong
người bà Cả Ngật cứ tụt dần, tụt dần. Càng nghĩ, bà càng thấy nhẹ nhõm.
Ừ, nếu thế thì đáng được an ủi quá đi chứ. Nếu thế thì con Mến cũng đâu
đáng trách. Nó phải thế nào đấy mới được cha yêu, cha quý. Tất nhiên việc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.