BÊN DÒNG SẦU DIỆN - Trang 66

bụng sung chín. Những quả sung chín chỉ cần lấy tay bửa nhẹ là nó toác ra
làm hai nửa. Bên trong những quả sung ấy có rất nhiều những con muỗi
nhỏ, hay còn gọi là bọ gió. Tôi thổi cho những con bọ gió ấy bay đi hết rồi
mới bỏ vào mồm nhai ngon lành. Bữa trưa hôm ấy tôi lại được đánh chén
cỗ no nê. Tôi được xếp ngồi cùng chiếu với hơn chục đứa trẻ con khác.
Chúng tôi tranh nhau bốc lòng, thịt, xương mà nhai, mà gặm, mà chí chóe
cãi nhau, mà mách người lớn, mà khóc, mà cười. Bữa cỗ còn có cả khoai
ninh và xôi trắng nấu dẻo nữa. Ông Mật đã giết một con lợn sáu mươi cân,
đủ để làm một bữa cỗ phong lưu cho tất cả mọi người đến dự đám. Bà
Quản nhọ đen, nhọ đủi, chạy ra chạy vào chỗ cửa bếp và cầu ao, miệng nói
tay làm, mặt cứ giãn nở ra từng thớ, lẽ chừng cũng đang vui như chính ông
Mật vậy. Ông Mật hôm ấy mặc một chiếc áo bộ đội còn mới, chỉ ngồi ở nhà
trên tiếp khách, mặt chẳng ra vui chẳng ra buồn, thỉnh thoảng lại cười phá
lên một tràng làm lạnh đít trẻ con. Trông ông cứ như là người đang lo làm
đám cho con gái đi lấy chồng chứ chả ra người sắm vai chú rể. Tối muộn
hôm ấy tôi mới về tới nhà. Mẹ hỏi: “Con có lấy phần cho mẹ không?”. Tôi
bảo: “Có”. Và tôi móc trong túi quần ra một miếng gan lợn to bằng nửa bàn
tay. Đây là món quà đặc biệt hậu hĩnh mà thằng Chột đã dúi vào tay tôi
trong lúc cả nhà chưa ai được ngồi vào mâm. Mẹ hét lên một tiếng “Ối
trời!” rồi vứt miếng gan lợn thâm xì, cứng queo ra sau nhà. Nhưng sau đó
mẹ cũng có khen tôi ngoan, hiếu thảo, biết thương mẹ song mẹ không thể
ăn nổi thứ tôi mang về. Sau cái ngày đáng nhớ đó khoảng mươi hôm bà
Quản hốt hoảng chạy sang nhà tôi. Bà bảo:

- Cô Mến ơi, bà Tư nhà tôi chẳng hiểu sao bụng cứ chướng lên, cô với

tôi lên viện trông bà ấy hộ ông Mật đêm nay, tôi đi một mình cũng được,
nhưng ở một mình cạnh nhà xác tôi sợ lắm.

Thế là mẹ tôi cùng bà Quản te tái lên viện. Bệnh viện nằm ở gần Ngã

Năm, qua Tòa công sứ cũ độ hơn cây số. Tối hôm ấy tôi ôm thằng Chột
ngủ ở ngoài hành lang, mẹ tôi và bà Quản tựa lưng vào chân giường bệnh
gà gật chờ trời sáng. Quãng nửa đêm tôi nghe thấy tiếng khóc nhưng chả
thèm để ý, tiếp tục ôm thằng Chột ngủ. Sáng ngày ra, mở mắt chẳng thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.