BÊN ĐƯỜNG BIÊN GIỚI - Trang 46

Nghĩ thế, Việt cắm cổ chạy miết, anh nhảy từng bước dài… Bỗng Việt trượt
chân, ngã lộn người đi. Trong vòng hai phút, Việt nghe tiếng đất sỏi rơi ào
ào quanh mình và người anh lăn nhào xuống dốc.
Rồi tất cả ý nghĩ của Việt mờ đi. Anh rơi vào khoảng trống, nằm ngất lịm
dưới chân núi.
* * *
Không biết bao lâu sau Việt mới tỉnh. Nhưng tỉnh lại, Việt nhận ra mình
đang nằm trên một vũng đất ẩm ướt, sặc sụa mùi cỏ, và mùi lá mục. Quanh
Việt không một tiếng động, trừ hơi gió thổi sào sạc đám cỏ lau. Anh thử sờ
nắn khắp mình, sờ thử xuống đất nhớp nháp những bùn.
Ái ! Cái chân… Việt muốn nhích chân trái đi mà không được. Anh thầm
bảo :
- Chết rồi, không biết chân mình làm sao đây. Đen đủi quá !
Chờ đợi một lát, Việt thử cố gắng đứng dậy. Nhưng chỗ bắp vế trái buốt
nhói làm anh lại phải nằm vật xuống. Anh đưa tay sờ lại vào chỗ đau không
hiểu chỗ đó dính bết máu hay bùn…
Và Việt, người anh hùng của câu truyện “Bên đường Biên giới” nhân vật
quan trọng được các báo chụp hình phỏng vấn, bỗng khóc lên rưng rức, và
cảm thấy tuyệt vọng chua cay…
Bỗng nhiên Việt cố nén cơn thổn thức. Anh vừa nghe có tiếng động đâu
đây. Có kẻ nào đang tới… Anh với tay tìm một hòn đá để phòng nếu phải
tự vệ. Anh không chắc sẽ được ai cứu, mà chỉ lo bọn buôn lậu có thể đuổi
theo.
Việt thấy lạnh sống lưng vì sợ. Không tự chủ được nữa, Việt gào lên và
nghẹn ngào như tất cả mọi người lâm cơn thất vọng. Anh gọi ;
- Má ơi ! Má…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.