BÊN KIA ĐỒI CỎ CÒN XANH - Trang 120

Chuyến về khác hoàn toàn so với chuyến đi đến Paris. Ngay từ đầu tôi

chưa bao giờ thấy mệt mỏi. Chỉ là tôi không tìm được lối ra. Và mặc dù
ngay lúc này tôi không nhớ chính xác anh ta nói những gì khiến tôi cười
nhiều như thế, nhưng tôi cảm thấy sảng khoái và hạnh phúc. Một cảm giác
tuyệt vời, hồ hởi của kẻ chiến thắng.

Nhưng chỉ trong mười phút.

Sau đó đầu tôi đau kinh khủng và tôi bắt đầu thấy sợ hãi. Rượu đã hết tác

dụng.

Sue tặc lưỡi, “Cậu phải kiểm soát cảm xúc của mình thôi”

”Tớ đang mệt,” tôi nổi quạu.

Nhưng cậu ta cũng chẳng để yên, “Sau bữa tiệc cậu cư xử như một đứa

trẻ năm tuổi ấy. Cậu tham gia những trò chơi khó khăn, mạo hiểm, om sòm
và tiêu cực để chứng tỏ mình, và giờ thì đang hờn dỗi vì không muốn về
nhà.”

“Này Sue, cậu phải biết là có một số cô bé năm tuổi dễ thương lắm chứ.”

Tôi còn chưa định chấm dứt cuộc cãi vã này. Nhưng Sue nói những cuộc
cãi vã như thế này nên dành cho đàn ông. Họ cãi nhau ngay cả khi có cùng
quan điểm.

Sam vỗ vào tay tôi, “Cố mà ăn hết xúc xích đi.”

Tôi về nhà lúc mười giờ. Ngôi nhà trống trải chỉ có một mẩu giấy của

Luke nhắn là anh đi câu cá cuối tuần với Peter. Khỉ thật, nếu nhớ ra thì tôi
đã ở lại Paris với John rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.