BÊN KIA ĐỒI CỎ CÒN XANH - Trang 125

“Daisy, có ai ngoài cửa ấy. Tớ phải ra xem đã...”

“Ồ, không sao. Gặp lại cậu ở Bar One nhé.”

“Ừ, cẩn thận nhé. Chào.”

Tôi bỏ ống nghe xuống và ngồi im, nghe tiếng chim hót và ngắm những

tia nắng cuối cùng của buổi chiều tà đang rơi đầy sân trước. Tôi yêu
khoảnh khắc này trong một năm. Ngay cả ở Luân Đôn những buổi chiều
chớm thu cũng vẫn rất yên bình. Tôi nhìn quanh phòng khách ấm áp và
thân thương. Ngôi nhà đẹp đẽ của chúng tôi. Tôi đứng dậy và bước về phía
cái bệ lò sưởi, nơi bức ảnh cưới đang ngự đầy vẻ tự hào. Chỉ một năm trước
chúng tôi còn vui vẻ cười trước người thợ chụp ảnh, hoàn toàn hạnh phúc
và mãn nguyện. Thực tế là chúng tôi đã như vậy cho đến tận rất gần đây
thôi, và chính xác là cho đến ba ngày trước. Tôi rùng mình hoảng hốt. Chết
tiệt. Mình đang nghĩ cái gì thế này? Sao mình có thể thiếu tự chủ và hão
huyền như vậy. Tôi phải cho John ra khỏi đầu. Ra đi. Hãy làm như chuyện
đó chưa từng xảy ra. Quên anh ta càng nhanh càng tốt.

Vậy mà tôi không thể làm được, dù có cố gắng cỡ nào, dù cố hối hận cỡ

nào.

Những ngày cuối tuần kéo dài như sáu tháng. Tôi cọ rửa chạn bát, tôi sắp

xếp lại các ngăn kéo đựng đồ lót và các hộp đồ trang sức. Tôi dọn cả gầm
giường, nóc giá sách và tủ đứng. Tôi dọn ngăn kéo bàn, lắp hệ thống lọc
thư cho hộp thư của chúng tôi. Tôi kỳ cọ, lau rửa, quét, phủi bụi, tẩy uế, lấy
cặn, sửa sang từng xăng ti mét vuông trong căn nhà vốn dĩ đã sạch không tì
vết của chúng tôi. Khi tôi đã làm xong nhiệm vụ của một bà nội trợ từ thập
niên 50 và căn nhà đã sáng loáng lên, tôi bắt đầu đi tẩy trần. Lại gọt giũa,
tắm rửa, khử độc, chải, cắt, cạo, nhổ đến từng chân tơ kẽ tóc trên cơ thể.
Tôi đến tiệm làm đầu, đăng ký hai lớp tập thể dục thẩm mỹ và đi mát xa.
Thế mà vẫn còn khoảng bốn tháng nữa mới hết cuối tuần. Sau đó tôi ném đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.