BÊN KIA ĐỒI CỎ CÒN XANH - Trang 128

dập: “Cậu chấm dứt chuyện kia chưa? Cuối tuần thế nào? Cằm cậu bị sao
thế?” Cậu ta dừng lại và nhìn không chớp mắt đầy vẻ kinh hãi. “Cái cằm có
phải do hôn hít nhiều quá mà thành không đấy?”

Tôi mất cả buổi sáng trong tâm trạng lo âu. Sam liên tục ném cho tôi

những cái nhìn quan tâm, mà cô ấy đã nâng cấp thành một cái nhìn lo lắng
thực sự khi tôi không thể ăn được sô-cô-la KitKat trong giờ giải lao buổi
sáng.

“Vậy, Connie, chuyện của cậu với tay John kia sao rồi?” Sam hỏi đầy vẻ

quan tâm.

“Không có gì cả.”

Ngay sau đó tiếng bíp vang lên báo tôi có mail mới. Tôi vồ lấy cái máy

tính, nhưng không phải là mail của anh ta, chỉ là mail nhắc nhở thông báo
tôi đã bị trễ so với thời gian biểu. Sam lắc đầu nhưng không nói gì. Tôi lặp
đi lặp lại cái hành động đó một trăm ba mươi lăm lần trong buổi sáng. Tôi
ngồi bên bàn làm việc, có cảm giác hỗn độn khi cố hiểu và bào chữa cho sự
thiếu suy xét ngu ngốc của mình. Tôi không buồn vì chuyện đó xảy ra.
Chúng tôi thậm chí còn chưa hoàn toàn quan hệ với nhau. Tôi sẽ không nói
chuyện với anh ta hay nghĩ về anh ta thêm nữa. Vậy tôi phải nói với ai đây?
Ước gì tôi có thể nói chuyện với ai đó. Hay là tôi tâm sự với Sam? Không
thể để cho Luke biết. Không phải vì sợ anh ấy sẽ rời bỏ tôi. Luke sẽ không
bỏ tôi, nhưng tôi không muốn làm tổn thương anh. Làm người xấu đã đủ tồi
tệ rồi, để bị bắt được thì quả thật là kinh khủng. Thật tình cũng chẳng có gì
thực sự xảy ra cả. Đó chỉ là một lầm lẫn. Chuyện này có thể xảy ra với bất
kỳ ai. Tất cả những gì tôi phải làm là quên anh ta đi. Ha, ai nhỉ?

Khi tôi đang nghĩ đến đó, tôi đã ghi tên John ra khắp quyển nhật ký của

mình. Tôi tức giận gạch hết tên anh ta. Với sự kinh hãi, tôi thừa nhận rằng
không quên được John. Tôi vẫn không ngừng hy vọng và cũng chẳng khinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.