BÊN KIA ĐỒI CỎ CÒN XANH - Trang 178

Những quán rượu kiểu này dành cho mấy ông già trong cái quần rách rưới
thì đúng hơn. Tôi thấy người bắt đầu ngây ngất.

Anh ta đã ở đó khi tôi đến. Tôi vẫy anh ta, tim ngừng đập. Anh ta mỉm

cười và nó bắt đầu đập lại. Mỗi lần gặp là mỗi lần tôi ngạc nhiên hơn về vẻ
đẹp trai của anh ta. Anh ta lướt nhìn quanh quán với con mắt thông thạo
đầy kinh nghiệm, xác định vị trí chiếc máy bán thuốc lá tự động và những
góc quán tối tăm. Anh ta không dẫn tôi đến những chỗ tối ngay, quá lộ liễu.
Thay vào đó, anh ta chọn một vị trí khá trung tâm, tạo dịp cho chúng tôi thể
hiện. Anh ta thích phô trương. Anh ta muốn mọi người nhìn thấy chúng tôi.
Tôi ngồi ưỡn thẳng lưng, tự hào về anh ta. Anh ta đẹp trai lạ thường,
không, phải là lộng lẫy mới đúng. Chúng tôi đẹp đôi một cách nguy hiểm.

“Ngày hôm nay của em thế nào?”

“Như cứt.”

“Thế còn anh?”

“Cũng thế.”

“Đó là bởi vì chúng ta đang lãng phí tài năng của mình.” Tôi gật đầu. Cứ

khi nào say là tôi lại có thể nghĩ rằng mình là Annie Leibovitz

[20]

thứ hai.

“Anh ghét công việc của mình,” anh ta vừa nói vừa uống cạn cốc bia

trước khi chúng tôi kịp ngồi vào bàn. “Một cốc nữa chứ?” Anh ta chỉ vào
cái cốc cũng đã trống trơn của tôi. Tôi gật đầu.

Quay trở lại bàn với hai cái cốc đã được rót đầy lại, anh ta nói, “Nhưng

cũng may bây giờ anh đang có một công việc béo bở với hệ thống điện
ngầm Luân Đôn. Anh không thể kể chi tiết cho em được vì lí do bảo mật
khách hàng. Nếu anh nói với em. Anh sẽ không có chọn lựa nào khác ngoài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.