BÊN KIA ĐỒI CỎ CÒN XANH - Trang 220

“Cậu bé đang đỏ mặt kìa. Để cho cậu ta yên đi.” Chúa ơi, có một lòng

thương người không thể lý giải được ẩn sâu trong người phụ nữ đó.

Lucy kéo mạnh để mở cánh cửa xe và ném cái túi của cô ấy vào trong.

Cô ấy trèo lên và gập đôi chân dài trong chiếc quần Calvin Klein theo vào
sau. Cô ấy làm việc này chỉ với một chuyển động vô cùng nhanh nhẹn.
Daisy và tôi, trong khi đó, phải vật lộn để mang mấy cái túi lên cốp xe và
chui vào xe sau cô ấy.

“Lạy Chúa, thật ngạc nhiên với cảm giác thoải mái thế nào khi đi du lịch

mà không có trẻ con,” Rose bày tỏ. Nếu ai khác nói điều này thì tôi sẽ cho
rằng câu nhận xét đó là một lời mỉa mai. Bởi tôi đã mang theo bánh kẹo và
quần áo dự phòng đủ dùng cho cả quân đội Nga.

Tôi ngồi ở ghế giữa. Đồng nghĩa với việc tôi luôn phải nghiêng một góc

45 độ trong suốt chuyến đi tới Essex. Không ai muốn đổi chỗ cho tôi để
phải chịu ngồi vào giữa. Rose đáng lẽ phải vui vẻ chấp nhận ngồi vào vị trí
tệ nhất, nhưng nỗi lo ngại rằng không ai đảm bảo lái được chiếc xe đã lấn át
hành động lịch sự của cô ấy. Chuyến đi không chỉ đem lại sự khó chịu cho
tôi mà còn đem lại nỗi khổ sở cho cô ấy. Cô ấy thích được là người phải
chịu đựng nhiều nhất.

Không gian trôi vùn vụt hai bên, sau khi chia nhau mấy chai Evian

(phòng trường hợp khát nước) và mấy thanh sô-cô-la Mars (để lấy năng
lượng), cởi áo khoác, thường xuyên bị khủy tay người bên cạnh thúc vào,
hỏi han về một tuần làm việc của mọi người và cô giữ trẻ của Rose, chúng
tôi ngồi yên vị trong xe.

“Này, cậu thực sự cần thiết phải làm thế không?” Lucy hỏi Sam. “Những

cử chỉ trẻ con giả tạo ấy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.