BÊN KIA ĐỒI CỎ CÒN XANH - Trang 233

bé nhưng tôi không thể giả vờ tỏ ra hài lòng. Tôi chán. Tôi sợ hãi. Tôi
không muốn như thế. Tôi không muốn làm một công việc mà mình không
thích, mong mỏi có những đứa con (mà chắc chắn chúng sẽ ghét tôi) để còn
gửi gắm những ước mơ dang dở của đời mình vào chúng. Tôi nốc cạn cốc
rượu thứ hai và nhìn mẹ của Eloise đang ói vì say và mẹ của Robert đang
dùng những móng tay được cắt sửa đẹp đẽ để giật điếu thuốc lá khỏi mũi
của thằng con chị ta. Một công việc nhạt nhẽo. Tôi chưa sẵn sàng để làm
điều này. Phải một thời gian nữa. Đang bối rối vì không phải người phụ nữ
của gia đình cũng chẳng phải tuýp phụ nữ của sự nghiệp, tôi như được giải
thoát khi Sam đến kéo tôi ra chiếc khỏi chiếc ghế bành và đẩy tôi vào
phòng ăn.

“Ông già Noel đang ở đây” Cô ấy cười toe toét.

“Ờ, Sam này, tớ không biết cậu đã uống bao nhiêu và tớ không muốn

không tin cậu nhưng ông già Noel không tồn tại mà.”

Sam trố mắt, cáu tiết nói. “Tớ biết mà. Tớ đã biết điều đó khi mới mười

hai tuổi”.

“Mười hai tuổi á?”

“Simon đáng đóng giả ông già Noel. Để làm bọn trẻ bất ngờ.”

Tôi cảm thấy thích thú với trò giải trí này. Tôi phải thừa nhận, đó là một

ý kiến rất hay. Tôi khó mà nhận ra anh ta.

“Anh thấy nóng không?” tôi hỏi. Anh ta đang hành động rất kỳ quặc, bồn

chồn không yên, nhảy hết chân này đến chân kia. Tôi tự hỏi không biết anh
ta đang say hay đang diễn cảnh hoảng sợ đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.