BÊN KIA ĐỒI CỎ CÒN XANH - Trang 29

nghếch nhất. Còn Lucy thì tự cho mình là người bạn chân thành và quái
đản nhất. Có lẽ mỗi người đều đúng một vế.

Daisy cao 1m77 và hồi đó luôn ám ảnh với sự vụng về và thân hình quá

khổ. Cuộc sống của cô ấy là cuộc chiến không ngưng nghỉ với trọng lượng
và tự trọng của bản thân, mỗi khi cái này tăng thì cái kia sẽ giảm. Cô xấu
hổ vì cặp kính cận, vì mái tóc đỏ, quần áo hiệu M&S và mấy cái nốt trên
người. Cô tự nhận mình là cô gái khá thông minh nhưng giản dị. Nhưng
điều khiến Daisy ngạc nhiên là không ai có vẻ để ý gì đến những yếu điểm
đó của cô. Cô có đôi mắt đẹp, nhanh nhẹn, bản tính tốt đẹp, chân thành và
nhạy cảm. Dù có cố gắng hết sức tôi cũng chẳng nhận ra những khiếm
khuyết mà Daisy vẫn đay đi đay lại.

“Mái tóc khô xoăn tít của tớ thật là không cải tạo được.”

“Cũng giống như tóc tớ thôi, chỉ là màu đỏ thôi mà.” Chúng tôi nhìn

nhau chăm chú, nhận ra điều ẩn ý lớn lao trong sự khác biệt này. Tôi mở lời
như an ủi: “Thời kỳ tiền Raphael người ta ca ngợi những mái tóc như của
cậu lắm đấy!”

Sau nhiều năm Daisy cũng dần tin rằng nếu tôi nhận ra những điểm tốt

đó, và Lucy cũng vậy thì có lẽ, chỉ có lẽ thôi, là chúng cũng tồn tại. Chỉ
trước khi chúng tôi đều bỏ cuộc và bỏ về nhà, chắc mẩm rằng Daisy sẽ
chẳng bao giờ tự yêu quý bản thân thì cô ấy mới bắt đầu hiểu ra vấn đề. Cô
ấy đã thay cặp đít chai bằng kính sát tròng, và làn da cũng mịn màng hơn vì
được chăm sóc, nghỉ ngơi. Còn tóc cô ấy thì vẫn xoăn và đỏ.

Rose - chị gái của Daisy - lớn hơn cô ba tuổi, tức là năm nay ba mươi

hai, gần bước sang tuổi ba mươi ba. Tôi gặp Rose lần đầu tiên khi chị ấy tới
trường thăm Daisy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.