BÊN KIA ĐỒI CỎ CÒN XANH - Trang 349

“Và với mình thì nó không rõ ràng chút nào,” Lucy quát. Cô ấy luôn ghê

gớm như vậy nếu như thiếu ngủ. “Mới chỉ vài tháng trước thôi thì cậu khóc
lóc vì John.”

“Mình không khóc,” tôi nói. Lucy quá hiểu tôi. Cô ấy nhíu mày. Tôi

buộc phải nói thêm, “không khóc nhiều lắm.”

“Không nhưng cậu đã chửi thề, la hét và cãi cọ om sòm. Mình chỉ không

chắc cậu có biết bản thân muốn gì không thôi.”

Lucy chết tiệt.

“Vậy cậu có biết cậu muốn gì không, Connie? Ai trong số hai người đàn

ông đó?”

“Im đi Lucy.”

Cô ấy nói rằng cô ấy không ngồi đó cả ngày đợi tôi tỉnh dậy rồi để bị sỉ

nhục. Không có gì lạ khi Lucy muốn tôi tỉnh dậy, mặc chiếc áo ngực lấp
lánh vào đi đến câu lạc bộ để tìm một người chồng mới. Đó là ý tưởng của
Lucy để vượt qua mọi chuyện, để tiếp tục sống. Bạn đã gục ngã và giờ thì
phải biết vực dậy, trở nên mạnh mẽ hơn để không còn ai có thể đánh gục
bạn thêm lần nữa. Đó là phương châm của Lucy. Nhưng cô ấy chưa từng bị
chồng bỏ. Chẳng lẽ cô ta không hiểu rằng Luke vừa rời xa tôi hay sao? Đó
là chồng tôi đấy! Tôi chỉ còn lại một mình mà thôi! Cô ấy nói với rằng tôi
cần phải suy nghĩ thật cẩn thận và rằng tôi biết sẽ phải tìm cô ấy ở đâu khi
cần sự giúp đỡ. Có lẽ tôi sẽ phải chờ đợi cú điện thoại đó thật lâu. Lucy có
thể không quen lắm với việc ngồi chờ tiếng chuông điện thoại mà sẽ chẳng
bao giờ reo. Nhưng có thể tôi sẽ cho cô ấy biết cảm giác đó. Tôi suy nghĩ
về điều ấy. Phải, đó như một một làm phục vụ cộng đồng. Hàng ngàn đàn
ông trong thành phố này sẽ phải biết ơn tôi về sự trả thù đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.