BÊN KIA ĐỒI CỎ CÒN XANH - Trang 356

chuyện đó, thực ra anh đang bị giày vò bởi sự hiểu lầm mà thôi. Sẽ thật tốt
biết bao nếu như anh lắng nghe sự thật đúng không?”

Không, tôi không nghĩ thế.

Tôi có thể bắt đầu bằng cách: “Em vô cùng, vô cùng xin lỗi anh”. Rốt

cục thì tôi vô cùng hối hận. Nhưng đột nhiên từ “Xin lỗi” trở nên thật
không thỏa đáng. Tôi không còn biết nói gì nữa. Tôi nhấc máy điện thoại
rồi tập nói. “Chào anh Luke.” Chào anh ư? Từ Chào đó chẳng hề hợp phù
hợp chút nào trong tình huống này cả. Thật quá là khiếm nhã. “Xin chào,
chào ngày mới”. Tôi bắt đầu gọi cho anh ấy. Ngón tay tôi run lên khi tôi
quay số của anh. Một việc làm quá ư đơn giản mà ngày nào tôi cũng thực
hiện từ hai đến ba lần giờ đây lại vô cùng khó khăn. Tôi lắng nghe tim
mình đập, thình thịch, thình thịch, bên trong lồng ngực chặt kín. Tôi gần
như có thể nhìn thấy nó đang đập.

“A lô.” Anh nói. Tôi lắng nghe giọng của anh và nó như lưỡi dao đâm

tôi.

“Luke à? Em đây.”

Anh ấy lặng im. Không còn “Chào em, anh đây” nữa, cái câu mà anh vẫn

nói mỗi lần chúng tôi nói chuyện qua điện thoại hơn nửa thập kỉ nay.
Những gì anh nói chỉ là “Ừ, sao?” Điều này quả thật khó khăn.

“Em chỉ muốn gọi cho anh.”

“Để nói chuyện phiếm ư?” Cách nói mỉa mai đó chẳng hợp với anh chút

nào cả. Tôi cảm thấy như mình không quen biết anh. Anh thật lạnh nhạt và
điềm tĩnh. Anh nói với tôi rằng anh đang ở nhà Simon. Anh nói rằng muốn
quay về lấy thêm chút quần áo nữa. Tôi hỏi anh chúng tôi có thể nói chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.