BÊN KIA ĐỒI CỎ CÒN XANH - Trang 387

Cô ấy hài hước thật. Tôi càu nhàu, “Ừ, hãy xem giờ cuộc sống của tớ ra

sao. Dù vậy, tớ vẫn cần thêm bằng cấp chính thức. Có một vài thành công
nho nhỏ trong lớp học đêm thì tớ khó lòng trở thành một Robert
Mapplethorpe thứ hai được.”

“Thế nào cơ?”

“À, có lẽ tớ nên theo học ở trường mỹ thuật và ít nhất hoàn thành một

khóa học cơ bản cái đã.”

“Vậy điều gì đang ngăn cản cậu chứ? Tớ nghĩ chắc phải có lý do chứ.”

Lucy đang nhìn vào bức ảnh chân dung của mình. Chắc đó là lý do tại

sao lúc này cô ấy luôn sẵn sàng khen một ai đó. Nhưng tôi biết cô ấy không
bao giờ nói điều gì khi trong đầu không nghĩ như vậy. Tôi không thực sự
nghĩ rằng tôi có đủ tài năng để theo học tiếp những khóa học khác, nhưng
ngoài sự tò mò, tôi có thể sẽ gửi cho một vài tờ báo. Lần đầu tiên trong tuần
tôi nghĩ về tương lai. Nhưng điều đó không có nghĩ là tôi không còn nhớ
nhiều về Luke như trước nữa. Tôi muốn được nói chuyện với anh ấy. Tôi
muốn biết dạo này anh ấy thế nào và muốn xem liệu anh ấy có ổn không.
Hy vọng anh ấy vẫn ổn. Tôi hy vọng anh ấy vẫn khỏe và không còn cảm
thấy phải nén chịu bất cứ nỗi đau nào.

Không, tôi không nghĩ như vậy. Tôi muốn anh ấy sẽ trông giống như vừa

trong địa ngục bước ra và không có vẻ gì hạnh phúc.

Tôi không thể không tự hỏi, liệu có khi nào anh nhớ đến tôi dù chỉ một

chút thôi. Anh ấy luôn có khả năng tự kiềm chế. Anh có thể đỗ xe và rời đi
trong im lặng. Trong khi anh tự mình đi mua CD hay quần áo thì tôi lại
đang mải mê với công việc. Thỉnh thoảng, chỉ khi cần quá anh ấy mới gọi
cho tôi nhưng rồi sau đó anh ấy vẫn là một người kiệm lời và sống thực tế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.