BÊN KIA ĐỒI CỎ CÒN XANH - Trang 391

sống ở đây nữa, đây không còn là nhà của tôi. Tôi chỉ là khách của căn nhà
này mà thôi.” Sự tự tin của tôi ngay lập tức bị đe dọa khi anh ấy chỉ dừng
lại ở ngoài hành lang thay vì bước vào đó như vốn dĩ anh là chủ của nó. Tôi
sẽ khiến cho anh ấy thay đổi ý nghĩ này. Tôi sẽ kéo anh ấy lại. Chúng tôi có
thể bỏ lại quá khứ lại ở đằng sau.

“Để em cởi áo giùm anh.”

“Không cần đâu.”

Tôi vẫn cố nở nụ cười.

“Anh vào nhà đi, anh uống bia nhé hay rượu?” Trà, cà phê hay một chút

nước uống nhẹ. Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy? Con người này là ai?
Anh ta trông giống chồng tôi nhưng lại cư xử hoàn toàn khác. Chồng tôi
đang ở đâu? Người vẫn thường xoa bụng tôi mỗi khi dạ dày tôi quặn lại,
người tôi vẫn thường véo nhẹ vào cái nốt ruồi đáng yêu của anh, người vẫn
ép tôi uống vitamin, người dạy tôi chơi gôn và người đàn ông mà tôi đã
từng cùng khiêu vũ. Anh ấy đâu rồi? Tôi sẽ phải mang chúng tôi lại gần
nhau trở lại như lúc đầu, tôi phải làm được điều đó.

Luke mở chai Budvar và bắt đầu dạo bước trong nhà. Khi anh ấy bước

qua tôi, tôi đã kịp nhận ra mùi hương của anh. Mùi hương đó mới quen
thuộc làm sao và anh ấy cũng vậy. Tôi đã phải cố giữ chặt những giọt nước
mắt đang chực trào ra, phải nén lòng không cho cánh tay tôi quàng qua
người anh ấy. Anh nhặt một món đồ lưu niệm, cố gắng để tìm lại cảm giác
quen thuộc nhưng sau đó anh lại đặt nó xuống. Anh mở hòm thư và như
mọi khi nhét phong bì có đề tên anh vào túi áo trước ngực. Anh trông thật
đàn ông và đầy vẻ trách nhiệm. Làm thế nào và từ khi nào mà tôi đã ngừng
việc ngưỡng mộ người đàn ông này nhỉ? Anh ngước nhìn về phía khu
vườn. Tôi tự hỏi không biết anh ấy có nhớ nó không? Bất cứ cái gì trong
đó, những luống cây, những bức ảnh hay là tôi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.