BÊN KIA ĐỒI CỎ CÒN XANH - Trang 392

“Em vừa làm mì ống, vừa hay đủ cho cả hai, anh sẽ ăn với em chứ?” Tôi

đâu có thường xuyên làm bữa ăn nhẹ đâu chứ, tất nhiên, đó chỉ là một lời
nói dối. Tôi đã lên kế hoạch cho từng chi tiết tối nay. Món mì vừa kịp hoàn
thiện, đó là món yêu thích của anh và tôi còn chuẩn bị cả salat Caesar
(không chỉ đơn thuần là món đồ đóng hộp, tôi đã tự tay nướng bánh mì).
Tôi có cả một chai rượu vang đã ướp lạnh hiệu Robert Mondavi’s Napa
Valley Fume Blanc. Tôi muốn mọi thứ sẽ gợi cho anh nhớ lại giây phút
hạnh phúc mà chúng tôi đã có cùng nhau. Tôi dám chắc là tôi sẽ có cơ hội
nếu tôi có thể làm anh thoải mái bằng rượu và một chút đồ ăn đã được
chuẩn bị công phu.

“Anh không đói”. Anh nói mà không cần nhìn tôi. Kế hoạch thứ nhất đã

thất bại, cay đắng thay là tôi không hề có kế hoạch nào thay thế cả. Tôi
đang cân nhắc đến việc sẽ để một vài cuốn album ảnh cưới ở ngoài phòng
khách hoặc nằm trên chiếc trường kỉ với duy nhất một bông hồng trên môi.
Sôcôla, kim cương hay thậm chí là hoa đều không phù hợp trong trường
hợp này. Không một cuốn sách nào có thể gợi ý cho tôi lúc này. Những
người chồng không chung thủy đã có hàng ngàn năm kinh nghiệm lịch sử
trong việc tìm cách hòa giải: Những lời xin lỗi, những món quà luôn sẵn
sàng để đối phó với những lời buộc tội. Nhưng trường hợp của tôi lại khác
xa so với những tình huống đó.

“Chúng ta có thể nói chuyện không anh?”

“Anh không nghĩ là những điều em định nói...”

“Khiến anh muốn nghe, phải không?” Tôi kết thúc câu nói hộ anh với

một cái gật nhẹ hệt như quả bóng cao su ở phía sau xe. “Anh à, em đang
xin anh một cơ hội để được nói đấy. Anh nghe em một lần được chứ.” Tôi
năn nỉ. Tính ôn hòa của anh đã chấp nhận đề nghị của tôi và bằng lòng để
cho tôi nói. Anh ngồi xuống chiếc tràng kỉ và ra hiệu rằng anh đang lắng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.