BÊN KIA ĐƯỜNG CÓ ĐỨA DỞ HƠI - Trang 103

Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi đành hỏi: “Thế cậu cháu cũng bị
dây rốn quấn quanh cổ lúc sinh ra ạ?”

Ông lắc đầu.

“Ơ, thế thì…”.

Ông nhoài người về gần tôi hơn và nói rất khẽ: “Con bị”.

“Cháu ấy ạ?”

Ông gật đầu. “Hai vòng”.

“Nhưng mà…”.

“Ông bác sĩ đỡ con là người có kinh nghiệm, hơn nữa, may
mà chỗ quấn không quá chặt nên ông ấy đã gỡ được con ra.
May là con đã không bị làm sao nhưng nào có ai đoán trước
được điều gì”.

Nếu mà tôi được kể chuyện này từ vài năm trước hay thậm
chí là vài tuần trước thôi, rằng tí nữa thì tôi bị treo cổ khi
nhảy dù từ bụng mẹ ra ngoài, thì có khi tôi đã bông đùa vài
ba câu, hoặc cáu kỉnh cà khịa: “Ừ, thế thì sao? Không bàn
tới chuyện đó không được à?”

Nhưng sau tất cả những gi đã xảy ra thì tôi thực sự cảm
thấy hoảng, và tôi không tài nào ngừng được những câu hỏi
đang dồn dập dâng lên trong đầu tôi như sóng thần. Tôi sẽ
ở đâu nếu như mọi chuyện khác đi? Mọi người trong nhà sẽ
làm gì với tôi? Từ cái cách mà bố nói thì rõ ràng bố sẽ
chẳng thèm đoái hoài gì đến tôi cả. Bố sẽ tống tôi vào một
trại thương điên nào đó, ở bất kỳ chỗ nào, và sẽ quên tịt
luôn tôi. Nhưng rồi tôi lại nghĩ: “Không thể nào! Mình là con
bố cơ mà. Bố sẽ không bao giờ làm thế đâu…”. Đúng không?

Tôi ngó quanh nhà. Nhìn tất cả những gì chúng tôi có - nhà
to, thảm trắng, đồ cổ, đồ mỹ nghệ và bao nhiêu thứ khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.