BÊN KIA ĐƯỜNG CÓ ĐỨA DỞ HƠI - Trang 114

được. Thế là tớ hít sâu một cái rồi bắt đầu kể: “Nhà Loski đã
vứt trứng mà con mang sang vì sợ rầng họ có thể bị nhiễm
khuẩn salmonella vì cái sân nhà mình trông quá ư nhếch
nhác”.

Bố đáp: “Ô hay, thật là vớ vẩn”, nhưng mẹ thì nói như hụt
hơi: “Sao cơ?” Rồi mẹ bật khóc: “Cô Patsy đã nói thế à?”

Tớ cụp mắt. “Không ạ, đấy là Bryce nói”.

“Nhưng chắc chắn là cả nhà bên đó phải nói chuyện với
nhau rồi! một thằng nhóc thì làm sao lại tự nghĩ ra cái lý do
như thế được…!”. Mẹ nhìn quanh, mắt ngân ngấn nước, tựa
như con nai ngơ ngác vừa bị mũi tên bắn xuyên tim. Mẹ úp
mặt vào tay và nói: “Em không thể chịu được nữa! Robert
à, mọi thứ phải thay đổi thôi. Phải thay đổi thật thôi!”

“Trina, em biết là anh đã cố gắng hết mức có thể rồi. Anh
xin lỗi về chuyện cái sân, anh xin lỗi về tình cảnh nhà mình
bây giờ. Đây cũng không phải là bức tranh mà anh đã vẽ
nên cho cuộc đời mình, nhưng đôi khi ta phải hy sinh vì
những gì đúng đắn, em à”.

Mẹ ngước mắt lên khỏi hai bàn tay và nói: “Như thế này thì
đúng đắn gì với nhà mình cơ chứ. Anh nhìn mà em, con gái
mình bị cười chê chỉ vì mình không chịu sửa cái sân nhà đấy
thôi”.

“Đấy không phải là sân của nhà mình”.

“Làm sao anh lại có thể nói thế được nhỉ? Robert, anh vẫn
chưa tỉnh ra à? Nhà mình sống ở đây đã mười hai năn rồi.
Thế thì còn tạm thời cái nỗi gì nữa? Nếu vợ chồng mình mà
muốn có được nơi nào tử tế với cái sân riêng, nếu vợ chồng
mình mà còn muốn nuôi con nuôi cái, cho chúng nó đi học
đại học hay làm bất cứ thứ gì mà anh đã hứa hẹn với em thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.