BÊN KIA ĐƯỜNG CÓ ĐỨA DỞ HƠI - Trang 116

sao mà nhà tớ không thể mua được nhà; chú ấy chính là lý
do vì sao nhà tớ không có xe đẹp hay những thứ đồ đắt
tiền. Chú ấy chính là lý do vì sao lúc nào cũng như có đám
mây âu lo trĩu nặng lơ lửng trên đầu bố mẹ.

Vì sao tự dưng tớ lại lôi chuyện cái sân ra là gì cơ chứ? Tớ
chưa bao giờ thấy bố mẹ cãi nhau như thế. Chưa từng. tớ
chỉ muốn kéo tay bố mẹ ra và nói: “Con xin mà, bố mẹ
đừng cãi nhau nữa! Bố mẹ yêu nhau cơ mà!”. Nhưng tớ chỉ
ngồi đó, nước mắt chảy ròng ròng.

Đột nhiên mẹ ngừng lại và khe khẽ nói: “Lẽ ra vợ chồng
mình không nên như thế này trước mặt con!”

“Cho bố xin lỗi, Julianna”, bố nói rồi bước đến bên và nắm
lấy tay tớ. “Nín đi con gái. Đây chẳng phải lỗi của ai cả. Rồi
bố mẹ sẽ tìm được cách giải quyết. Bố hứa”.

Mẹ cố gắng cười trong làn nước mắt: “Lúc nào chúng ta
cũng có cách mà con, luôn luôn là thế”.

Đêm hôm đó, bố mẹ, từng người một, vào phòng tớ và nói
chuyện với tớ. Bố đã kể về chú David, rằng bố rất thương
chú ấy và rằng bố đã hứa với ông bà là sẽ chăm sóc chú ấy.
Mẹ thì nói với tớ rằng mẹ yêu bố vô cùng vì bố mạnh mẽ và
nhân hậu; rằng mơ ước và thực tế đâu phải lúc nào cũng
giống nhau, và rằng con người phải luôn luôn trân trọng
những điều hạnh phúc và may mắn mà mình đang có. Và
mẹ đã làm tớ lại khóc suốt khi mẹ hôn chúc tớ ngủ ngon và
thì thầm rằng trong vô số những điều hạnh phúc và may
mắn của mẹ, tớ là điều đẹp đẽ và quý giá nhất.

Tớ thấy thương bố vô cùng. Tớ thấy thương mẹ vô cùng.
Nhưng trên hết, tớ thấy mình thật quá đỗi may mắn vì được
làm con gái của bố mẹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.