BÊN KIA ĐƯỜNG CÓ ĐỨA DỞ HƠI - Trang 122

“Chắc như đinh đóng cột luôn”.

“Bà…mất rồi ạ?”.

Ông gật đầu. “Và ta nhớ bà ấy vô cùng”. Ông tung một cành
nữa vào đống cành cây bị xén rồi bật cười thành tiếng.
“Trên đời này đâu có gì sánh được việc được cùng sống và
cùng cười với một cô nàng bướng bỉnh”.

Chưa bao giờ tớ nghĩ là mình có thể bắt bạn với ông của
Bryce. Thế nhưng đến giờ ăn tối thì tớ đã biết vô khối điều
về ông, vợ của ông và những cuộc phiêu lưu họ đã trải qua
cùng nhau. Đến mức cứ như tớ đã quen ông từ lâu lắm rồi.
Mới lại, chính nhờ ông kể chuyện nên công việc trở nên nhẹ
nhàng hơn rất nhiều. Tối đó thành quả lao động rất hoành
tráng. Tất cả bụi cây đều đã được tỉa gọn, và trừ đống cành
bị xén to hự ở giữa sân ra thì mọi thứ trông đều khá khẩm
hơn rất nhiều.

Ngày hôm sau ông lại tới, và khi tớ mỉm cười nói: “Cháu
chào ông Duncan”, ông cũng mỉm cười lại và đáp: “Cứ gọi
ông là Chet là được rồi”. Ông nhìn cái búa tớ cầm rồi nói:
“Hôm nay ta sẽ bắt đầu sửa hàng rào phải không?”

Ông Chet dạy tớ cách chăng dây dọi đóng các cọc hàng rào,
cách cầm búa ở cuối tay cầm thay vì cà giật cà giật lưỡi búa
khi gõ, cách tính khoảng cách giữa các cọc rào, và cách
dùng thước căn cho các miếng gỗ đứng vuông góc. Tớ với
ông làm hàng rào mất mấy ngày liền, và không có lúc nào
hai ông cháu lại ngớt chuyện cả. Không chỉ mỗi chuyện về
bà nhà ông thôi đâu, mà là đủ thứ chuyện trên trời dưới
biển. Ông muốn nghe tớ kể về cây tiêu huyền và dường như
ông hiểu chính xác những gì tớ muốn nói khi tớ nói về triết
lý cái tổng thể còn quan trọng hơn sự hợp lại của các bộ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.