BÊN KIA ĐƯỜNG CÓ ĐỨA DỞ HƠI - Trang 124

lại vẫn còn có thể có những cảm giác như thế sau khi biết
những gì mà cậu ta đã làm cơ chứ?

Tớ tránh mặt Bryce cả ngày nhưng đến cuối buổi, trong tớ
tựa hồ như có một cơn lốc xoáy điên cuồng muốn xé tung
ruột gan. Tớ nhảy lên xe và phóng như bay về nhà. Pê-đan
bên phải va vào tấm chắn xích và cả cái xe bắt đầu tấu
nhạc, lọc cọc và rít lên ken két. Cứ như thể nó sắp sụp
xuống thành đống gỉ sắt luôn được ấy.

Kể cả khi tớ đã phanh kít trước cửa nhà, cơn lốc xoáy ấy
vẫn cứ cuồng loạn trong lòng. Thế là tớ trút hết sức lực
trước đó dùng để nhấn pê-đan sang sơn quét. Tớ cáu kỉnh
mở thùng sơn Navajo màu trắng mà bố đã mua cho tớ và
bắt đầu quệt loạn xạ.

Khoảng mười phút sau thì ông Chet đến. “Ôi trời”, ông bật
cười, “cháu hôm nay đang bị dư năng lượng đúng không?”

“Không ạ”, tớ vừa nói vừa dùng mu bàn tay gạt gạt mấy sợi
tóc lòa xòa trước mặt, “cháu chỉ đang bực thôi”.

Ông lôi chổi quét sơn và một lon cà phê rỗng ra. “Thế cháu
bực ai?”

“Chính cháu ấy!”

“Ái chà, như thế thì khó đây. Cháu làm bài kiểm tra không
tốt à?”

“Không phải! Cháu…”, tớ quay sang nhìn ông rồi hỏi, “Ngày
xưa vì sao mà ông lại thích bà ạ”

Ông đổ ít sơn vào lon cà phê và mỉm cười. “À, vậy là chuyện
cậu chàng nào phải không?”

“Cháu chẳng có cậu chàng nào ở đây cả!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.