BÊN KIA ĐƯỜNG CÓ ĐỨA DỞ HƠI - Trang 151

Chú ấy lại khúc khích. “Cưởm ươn!”

“Anh có quà cho chú đây”, bố vừa nói vừa mở cái túi giấy.

Trước khi bố mở ra, trước khi tớ nhìn thấy kích cỡ thật của
gói quà thì tớ nhớ lại tiếng động phát ra khi tớ lắc lắc cái
túi. Còn gì được nữa? Tớ nghĩ thầm. Hộp tranh ghép.

Chú David cũng háo hức ngồi đoán. “Goáp hừn?”

“Không chỉ có mỗi ghép hình thôi đâu”, bố vừa nói vừa kéo
món quà ra khỏi túi. “Bộ ghép hình và một cái chong
chóng”.

Bố đã bọc hộp tranh ghép hình bằng giấy màu xanh lơ rất
đẹp rồi đính cái chong chóng màu đoe và vàng lên trên để
làm nơ. Chú David giật ngay lấy cái chong chóng và thôi
phù phù. Lúc đầu còn nhẹ nhàng nhưng mạnh dần và cuối
cùng thì gần như là chú ấy phun phì phì vào cái chong
chóng. “Dưa cươm!”, chú ấy hét toáng lên sau mỗi lần thổi.
“Dưa cươm!”

Rất nhẹ nhàng, bố nhấc cái chong chóng ra khỏi tay chú và
mỉm cười. “Đỏ với vàng thì thành da cam, đúng không?”.
Chú David cố giằng lại cái chong chóng nhưng bố nói: “Tí
nữa mình mang chóng chóng ra ngoài chơi nhé. Ra ngoài có
gió thổi hộ em, chong chóng quay tít thì đẹp lắm”, rồi ấn
hộp tranh ghép hình vào tay chú.

Khi từng mẩu giấy bọc quà bị xé ra và rơi lả tả trên sàn
nhà, tớ nhoài người nhom xem bố mua tranh ghép hình gì
cho chú. Ôi mẹ ơi, tớ há hốc mồm. Ba nghìn mảnh! Và hình
xếp chỉ toàn là trời xanh với mây trắng. Không một bóng
hình, không cả cây cối – chẳng có gì ngoài mây và trời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.