BÊN KIA ĐƯỜNG CÓ ĐỨA DỞ HƠI - Trang 158

“Cọ sàn giờ này?” Bố hỏi. “Hôm nay là Chủ Nhật cơ mà,
Trina. Em cọ sàn làm gì?”

“Dư năng lượng do lo lắng”. Mẹ nhìn tớ. “Hôm nay đi thế
nào hả con?”.

“Bình thường ạ. Con thấy vui vì đã đi cùng bố”.

Mẹ khẽ liếc nhìn bố rồi lại nhìn tớ. “Ừ, thế thì tốt rồi”, mẹ
thở dài, rồi nói, “mẹ tự dưng thấy muốn cọ sàn vì cô Patsy
gọi sang đây”.

“Nhà Loski?”, bố hỏi. “Lại làm sao à?”

Mẹ gạt gạt mấy lọn tóc ra đằng sau và nói: “Không… Chị ấy
gọi điện mời nhà mình sang ăn bữa tối thứ Sáu”.

Cả hai bố con tớ chớp mắt nhìn mẹ; rồi tớ hỏi: “Cả nhà
mình ạ?”

“Ừ”.

Tớ có thể thấy ngay là bố đang suy nghĩ: Sao lại thế? Sống
đối diện với nhau bao nhiêu năm trời rồi, có bao giờ thấy
mời nhà mình sang đâu. Sao giờ lại mời?

Mẹ cũng nhận ra. Mẹ thở dài rồi nói: “Robert, em cũng
không biết là vì sao, nhưng chị ấy cứ năn nỉ mãi. Chị ấy còn
vừa khóc vừa nói rằng chị ấy quả là vô ý vô tứ vì đã không
mời nhà mình sang chơi từ trước và giờ chị ấy thực sự muốn
hai nhà qua lại với nhau”.

“Thế em nói sao với chị ấy?”

“Thì em làm sao mà từ chối được. Chị ấy trước giờ cũng tốt,
mà ông Chet cũng giúp đỡ nhà mình nhiều…”. Mẹ nhún vai
nói tiếp: “Em nói là nhà mình sẽ sang. Nhất trí là sáu giờ tối
thứ Sáu rồi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.