BÊN KIA ĐƯỜNG CÓ ĐỨA DỞ HƠI - Trang 160

Có lẽ đấy là do cách nhìn của mỗi người mà thôi. Có lẽ có
những thứ tớ thấy thật xấu xí nhưng người khác lại thấy
đẹp.

Giống như Selly Stalls ấy. Ví dụ quá chuẩn! Với tớ thì chả có
cái quái gì để nói về con bé đó nhưng cả thế giới đều cho là
nó đáng yêu như con mèo kêu meo meo ấy.

Meo meo.

Mà thôi, tớ cứ kiểu lãng đa lãng đãng như thế cả tuần. Cho
đến hôm thứ Năm. Thứ Năm giờ Nghiên cứu Xã hội, lớp tớ
được vào thư viện để tìm tài liệu chuẩn bị cho báo cáo về
nhân vật lịch sử nổi tiếng. Tớ đã chọn viết về Susan B.
Anthony và cuộc chiến đòi quyền bầu cử của bà ấy. Lúc tớ
đang tìm ở phía cuối một giá sách thì Darla Tressler vẫy vẫy
tớ.

Darla có học cùng tớ mấy môn, nhưng chúng tớ không thân
lắm, vì thế mà tớ phải quay lại đằng sau nhìn xem bạn ấy
có đang vẫy ai khác không.

“Qua đây!”, bạn ấy thì thào, tay khua loạn xạ.

Thế là tớ vội chạy qua. Bạn ấy giơ tay chỉ qua chồng sách
và thì thầm: “Bạn nghe đi!”

Đấy là giọng của Garrett. Và sau đó là giọng của Bryce. Và
chúng hẳn đang nói chuyện về… tớ. Về đàn gà của tớ. Về
ngộ độc khuẩn salmonella. Về chuyện Bryce đã vứt trứng tớ
mang sang. Và cả về chuyện tớ sửa sang lại cái sân.

Nghe Bryce nói thì có vẻ cậu ta đang cảm thấy rất ân hận.
Đột nhiên máu tớ như đông cứng lại. Cậu ta đang nói về
chú David!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.