BÊN KIA ĐƯỜNG CÓ ĐỨA DỞ HƠI - Trang 164

BỐ đặt tay lên vai tôi rồi nói: "Để cả hai bố con ta cùng bị
tra tân một cách công bằng, con trai ạ".

Oi tròi oi. Đúng là phụ nữ. Tôi nhìn, mẹ rồi nói: "Thếcó
nghĩa là con phải đeo cả cà-vạt ạ?". "Không cần, nhưng mặc
áo sơ mi vào cho mẹ, chứ đừng lôi áo phông ra đấy nhé".

Tôi về phòng và lục tung cả tủ quần áo để bói cái gì đó c

ó khuy. Đương nhiên, một đông khuy với cúc đây. Trông như
ngố cả lượt. Tôi đã tính đên chuyện tẩy chay cái yêu cầu ăn
mặc kỳ quặc của mẹrồi ấy chứ. Nhưng rốt cuộc thi tôi cũng
bắt đầu mặc áo.

Hai mươi phút sau, tôi vẫn chưa quyết được nên mặc cái
nào. Và tôi thấy cực kỳ cáu tiết vi chuyện này. Mặc cái nào
thì quan trọng nồi gì chứ? Vì sao tôi phải nhọc công xem
mình trông thê'nào trong cái bữa tối ngu xuẩn này chứ? Tôi
thấy minh giống y như mấy đứa con gái thích ngắm vuốt...

Rồi từ khe rèm, tôi rửủn thấy nhà kia đang đi sang. Họ ròi
nhà, bước ra vỉa hè rồi sang đường. Hệt như một cơn mộng
mị quái đản. Trông họ cứ như đang bập bềnh, trôi đêh nhà
tôi. Cả năm người.

Tôi vó đại một cái áo sa mi trên giường, tròng tay vào và
cài khuy.

Hai giây sau, có tiêng chuông cửa và mẹ gọi ầm lên: "Bryce
oi, xuông mờ cửa cho mẹ!"

Thật là may vi ông đã kịp ra trước tôi. Ông chào tất cả bọn
họ cứ như thế thân thiết một thịt thất lạc lâu ngày và thậm
chí còn phân biệt được ai là Matt, ai là Mike nữa. Một ông
mặc sa mi đỏ tía, ông kia mặc màu xanh lục, nên chắc cũng
chằng khó lắm đế nhớ ông nào là ông nào. Thế nhưng khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.