BÊN KIA ĐƯỜNG CÓ ĐỨA DỞ HƠI - Trang 27

Juli lúc nào cũng nghĩ cái cây tiêu huyền đó là món quà mà
Chúa trời ban tặng cho thế giới này.

Hồi còn học lớp ba và lớp bốn, con bé vẫn thường cùng hai
ông anh trai vắt vẻo như khỉ trên cành cái cây tiêu huyền
đấy, hoặc bóc từng mảng vỏ cây to tướng ra để chơi cầu
trượt trên phần thân cây cong gập xuống. Nhìn chung là lúc
nào mẹ con tôi lái ô-tô qua cũng đều thấy có vẻ như anh
em nhà đó đang rúc rích ở chỗ cái cây đấy. Lúc nào xe dừng
đợi đèn xanh là lại thấy Juli đang đu từ cành này sang cành
kia, mà lúc nào trông nó cũng như sắp rơi xuống đất và
chắc chắn là nếu thế thì xương cốt cứ gọi là nát dừ. Mẹ thể
nào cũng lắc đầu và nói: "Đừng có bao giờ làm cái trò leo
treo như thế, nghe chưa Bryce? Mẹ không muốn con làm
thế đâu đấy! Cả con nữa, nghe chưa Lynetta? Nguy hiểm
quá đi mất."

Chị tôi thể nào cũng đảo mắt và lầm bầm: "Cứ như là có
người sẽ làm thật ấy", còn tôi thì thụp đầu xuống dưới cửa
xe và cầu cho đèn chuyển xanh thật là nhanh, trước khi Juli
gào rống tên tôi lên cho cả phố cùng nghe.

Tôi có trèo lên cái cây đó một lần hồi học lớp năm. Đấy là
sau hôm Juli lấy hộ tôi con diều bị vướng vào tán cái cây
xấu như quái vật bị đột biến gen đó. Con bé đã trèo lên cao
tít mù để lấy con diều xuống, và khi trèo xuống, nó lại tỏ ra
thản nhiên như không. Nó không giữ con diều làm con tin
và cũng chẳng quang quác cái mồm như tôi vẫn sợ. Con bé
chỉ đưa trả con diều và chạy luôn.

Tôi thấy hú hồn, nhưng mà tôi cũng thấy mình tầm thường
sao sao ấy. Lúc thấy con diều bị mắc kẹt ở trên cây, tôi coi
như mất luôn rồi ấy chứ. Thế nhưng mà Juli thì không. Con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.